Ánh nắng ban mai rọi chiếu, núi Lâm An yên tĩnh như
một bức họa.
Miền nam nhiều núi sông, nơi này là một ngọn núi thấp
rất bình thường ở ngoại ô thành phố Lâm. Núi Lâm An cũng chưa khai thác du lịch.
Nên nếu không xảy ra vụ án mạng, đến người bản địa như Hứa Hủ cũng không biết
trên sườn núi có ngôi biệt thự sang trọng như vậy.
Khi Quý Bạch và Hứa Hủ đến nơi, đã có mấy người cảnh
sát khu vực ở hiện trường. Người thuộc đội hình cảnh thành phố vẫn đang trên đường
tới đây.
Rừng cây thấp thoáng, con đường nhỏ trải đá cuội màu
trắng nối thẳng đến ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự chiếm diện tích rất rộng, xung
quanh có tường bao và cánh cổng sắt lớn. Một người cảnh sát khu vực báo cáo: “Hệ
thống giám sát an ninh của ngôi biệt thự đã bị phá hỏng hoàn toàn. Lúc chúng
tôi đến nơi, cổng sắt không đóng.”
Quý Bạch gật đầu, dẫn Hứa Hủ đi vào bên trong.
Trên đường tới nơi này, Hứa Hủ rất yên tĩnh. Bộ não
của cô nhanh chóng rà soát mọi manh mối liên quan đến Diệp Tử Tịch. Tuy nhiên,
lồng ngực cô mơ hồ bị tắc nghẽn. Mỗi khi dung nhan xinh đẹp của Diệp Tử Tịch lướt
qua đầu óc, cảm giác tắc nghẽn đó trở thành nặng trĩu, khiến cô càng trầm mặc.
Quý Bạch không chú ý đến tâm trạng của Hứa Hủ. Anh
châm một điếu thuốc theo thói quen, lặng lẽ hút ở trên xe ô tô.
Nhiều năm qua, mỗi khi nghe nói xảy ra án mạng,
trong lòng Quý Bạch luôn phảng phất có một luồng khí lạnh thổi qua. Luồng khí
đó lạnh ngắt, mênh mông và nhanh chóng tan biến trong giây lát. Sau đó, anh vẫn
trầm tĩnh, lạnh lùng, nhạy bén quan sát từng thi thể máu me đầm đìa.
***
Cánh cổng sắt màu cà phê thẫm mở ra, mùi máu tanh
pha lẫn mùi hôi thối lan tỏa trong không khí. Hứa Hủ đi qua hành lang dài, sau
đó cô nhìn thấy vết máu đã khô trên tấm thảm trắng muốt dưới chân, tạo thành vô
số đường nhỏ ngoằn ngoèo tới xác chết nằm bên cạnh ghế sofa trong phòng khách.
Mặc dù lúc ở trường cảnh sát đã từng nhìn thấy thi
thể người chết, nhưng bây giờ bắt gặp Diệp Tử Tịch như vậy, Hứa Hủ vẫn thẫn thờ
trong một tích tắc. Thế giới xung quanh tựa hồ trở nên vô cũng yên tĩnh, chỉ
còn lại thân thể lõa lồ, trắng nõn và thảm thương của Diệp Tử Tịch.
Trên cánh tay, đùi và bụng Diệp Tử Tịch cắm tất cả
năm con dao rọc giấy, vết đâm rất gọn gàng dứt khoát, giống như muốn đóng chị
vào vũng máu. Duy chỉ có vết thương trên bụng là nhầy nhụa, máu thịt mơ hồ, xuất
hiện nhiều vết rạch ngang dọc. Ngực trái chị có một vết thương dài, vệt máu đã
khô trông như một bông hoa đáng sợ, nở rộ trên ngực Diệp Tử Tịch.
Bên chân phải Diệp Tử Tịch có một chiếc áo khoác màu
trắng, chiếc áo bị nhuộm đỏ máu một bên.
“Đã có ai động vào thi thể chưa?” Thanh âm bình tĩnh
của Quý Bạch vang lên, Hứa Hủ bừng tỉnh trong giây lát.
“Có, là cậu này, chính cậu ấy đã phát hiện ra thi thể
nạn nhân.” Người cảnh sát ở bên cạnh trả lời.
Hứa Hủ và Quý Bạch đều đưa mắt theo ngón tay chỉ của
anh ta. Một người đàn ông ngồi dưới chân tường trắng toát. Kể từ lúc bọn họ vào
nhà, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế hai tay ôm đầu, không hề nhúc nhích.
Hứa Hủ giật mình: “Diệp Tử Kiêu?”
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ. Chỉ một
đêm không gặp, gương mặt tuấn tú của người đàn ông hoàn toàn mất tinh thần, đôi
mắt đỏ ngầu: “Hứa Hủ...”
“Là cậu ta gọi điện báo cảnh sát.” Người cảnh sát giải
thích.
Diệp Tử Kiêu hốt hoảng nhìn Hứa Hủ và Quý Bạch tiến
lại gần anh ta. Lúc này, anh ta mới phát hiện toàn thân tê liệt, khó có thể động
đậy.
“Diệp tiên sinh, cậu hãy nói tất cả những điều cậu
biết cho chúng tôi.” Quý Bạch lên tiếng.
Diệp Tử Kiêu gật đầu, ánh mắt anh ta dừng lại ở
khuôn mặt Hứa Hủ. Đôi mắt đen láy của cô tựa hồ vụt qua một tia thương cảm.
Trái tim Diệp Tử Kiêu run lên, anh ta lẩm bẩm: “Hứa Hủ, Tử Tịch chết rồi... Chị
ấy chết rồi, chị ấy không còn nữa...”
Hứa Hủ ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tử Kiêu. Cô
nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rành rọt từng từ một: “Tôi biết anh rất buồn.
Anh hãy bình tĩnh và kể cho chúng tôi mọi điều anh biết.”
Thanh âm bình thản của Hứa Hủ chứa đựng một sức mạnh
yên định, vỗ về trái tim vô cùng đau đớn của Diệp Tử Kiêu. Trước cái chết của
người thân, thái độ lạnh lùng cự tuyệt và những lời nói đau thấu xương của Hứa
Hủ trước đó đều chẳng là gì cả.
Diệp Tử Kiêu chưa bao giờ có khao khát mãnh liệt ôm
Hứa Hủ vào lòng, chưa bao giờ khao khát được hít hơi thở mềm mại giá lạnh của
cô như lúc này...
Anh ta lặng lẽ cuộn chặt bàn tay, sau đó rút điện
thoại di động từ túi quần: “Tôi nhận được tin nhắn của chị ấy.”
Hứa Hủ nhận điện thoại, vừa đọc tin nhắn cô liền ngẩn
người, lập tức đưa cho Quý Bạch.
“Đến nhà số 3 đường Dược Mã núi Lâm An cứu chị.” Người
gửi tin nhắn là Diệp Tử Tịch, thời gian là 22 giờ 17 phút tối qua.
“Cậu đến nơi này lúc mấy giờ?” Quý Bạch hỏi, Hứa Hủ
cũng nhìn Diệp Tử Kiêu.
Trước đó, cảnh sát khu vực đã hỏi anh ta vấn đề này,
nhưng khi lặp lại câu trả lời, thanh âm của Diệp Tử Kiêu vẫn run run: “Tôi ngủ
say, mãi đến năm giờ sáng mới đọc tin nhắn.” Anh ta không che giấu nỗi ân hận,
bởi nếu anh ta đọc tin nhắn sớm hơn, Diệp Tử Tịch có thể được cứu thoát.
“Không ai có khả năng dự tính mọi chuyện.” Quý Bạch
cất giọng bình tĩnh: “Cậu không cần tự trách mình.”
Diệp Tử Kiêu gượng gạo gật đầu.
Hứa Hủ hỏi: “Đây là nhà của Diệp Tử Tịch?”
Diệp Tử Kiêu lắc đầu: “Tôi không rõ, chị ấy có nhiều
bất động sản.”
Diệp Tử Kiêu kể lại chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm
hôm nay: Sau khi đọc tin nhắn vào khoảng năm giờ sáng, anh ta lập tức lái xe đến
nơi này. Lúc anh ta đến nơi, mọi thứ trong ngôi biệt thự vẫn như bây giờ. Điểm
khác biệt duy nhất là trên người Diệp Tử Tịch đắp chiếc áo khoác màu trắng. Lúc
đó, anh ta không nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn xác định Diệp Tử Tịch còn sống hay
đã chết, nên mới kéo áo khoác. Vừa cầm áo khoác, anh ta liền nhìn thấy thi thể
Diệp Tử Tịch bị cắm mấy con dao rọc giấy.
“Các anh chẳng phải đã bắt được thủ phạm gây ra vụ
án lưỡi dao lần trước hay sao?” Viền mắt Diệp Tử Kiêu đỏ hoe: “Hắn còn đồng đảng
đúng không? Bởi vì Tử Tịch thoát chết nên hắn lại giết chị ấy?”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều không trả lời. Việc phá vụ án
lưỡi dao, phía cảnh sát không công bố rộng rãi, nhưng có thông báo kết quả phá
án với người bị hại. Diệp Tử Tịch chắc chắn đã nói cho Diệp Tử Kiêu biết.
Hôm nay, vụ án lưỡi dao tái diễn. Hung thủ giết chết
người phụ nữ từng là nạn nhân trước đó.
Lần này, Triệu Hàn tới ngôi biệt thự, Quý Bạch bảo
anh ta đưa Diệp Tử Kiêu về Cục trước. Triệu Hàn có nhiệm vụ vỗ về tâm trạng Diệp
Tử Kiêu và lấy lời khai chi tiết. Khi bọn họ đi ra ngoài, Hứa Hủ đuổi theo hỏi:
“Lúc anh vào đây, chiếc áo đắp trên người chị Tử Tịch như thế nào?”
Diệp Tử Kiêu nhíu mày: “Ý em là gì?”
“Là lộn xộn hay ngay ngắn?” Hứa Hủ hỏi lại.
Diệp Tử Kiêu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Không lộn xộn,
hình như có người đắp lên người chị ấy, chỉ để lộ cánh tay và bắp chân ra
ngoài. Vì vậy... tôi mới cầm lên, xem chị ấy thế nào.”
Hứa Hủ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Diệp Tử Kiêu nhìn Hứa Hủ, trong lòng nhói đau, muốn
nói nhưng không biết mở miệng ra sao.
Hứa Hủ lại gật đầu: “Tôi rõ rồi, chúng tôi sẽ cố gắng
hết sức.”
Diệp Tử Kiêu cuối cùng không thể kiềm chế, giơ tay
kéo Hứa Hủ vào lòng. Cảm thấy toàn thân cô cứng đờ, anh ta ra sức hít mùi hương
trên người cô, rồi lập tức buông tay: “Cám ơn em, Hứa Hủ.”
***
Vụ án có nhiều điểm nghi vấn, đây là cảm giác trực
quan nhất của Hứa Hủ. Khi Hứa Hủ quay lại phòng khách, Quý Bạch đang chắp hai
tay sau lưng đứng trước thi thể. Anh nhướng mắt nhìn cô, cất giọng trầm trầm:
“Chúng ta đi xem hiện trường.”
Hứa Hủ lập tức đi theo Quý Bạch.
Trong quá trình làm việc, Quý Bạch vô cùng nghiêm
túc, gương mặt anh không hề xuất hiện ý cười thường lệ mà nghiêm nghị sắc bén
như lưỡi dao. Anh cố ý đợi Hứa Hủ quay về mới bắt đầu, là muốn để cô theo anh học
hỏi cả quá trình điều tra hiện trường.
Đầu tiên, ánh mắt Quý Bạch dừng lại ở thi thể Diệp Tử
Tịch. Anh trầm ngâm vài giây rồi mở miệng: “Tôi nói, em ghi chép.”
“Vâng ạ.”
“Phòng khách có dấu hiệu đánh lộn, vết thương chí mạng
là vết đâm ở ngực. Đây cũng có thể là lý do nạn nhân gửi tin nhắn, bởi vì vết
thương ở ngực khiến nạn nhân hô hấp khó khăn, không thể mở miệng nói chuyện...”
Thanh âm của Quý Bạch trầm tĩnh như nước, Hứa Hủ ngoáy bút rất nhanh.
Ngôi biệt thự có rất nhiều phòng, nhưng chỉ có một
phòng ngủ, còn lại là thư phòng, phòng nghỉ ngơi, hoặc phòng vẫn để trống. Quý
Bạch dừng lại ở cửa phòng ngủ, căn phòng này trang nhã và gọn gàng ngăn nắp,
không có dấu hiệu bất thường.
Ánh mắt Quý Bạch dừng lại ở dãy tủ quần áo trong
gian thay đồ. Anh vừa định đi vào bên trong, một thân hình nhỏ bé đột
ngột từ đằng
sau vượt qua người anh đi đến trước tủ quần áo, mở cánh cửa tủ trước anh một bước.
Cô đứng quay lưng về phía anh, một tay chống cằm, bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Cô gái nhỏ che mất tầm nhìn của anh như thể là lẽ dĩ
nhiên. Tâm trạng vốn căng lên như dây đàn của Quý Bạch bỗng dưng được thả lỏng.
Anh giơ tay túm cổ áo Hứa Hủ, kéo sang một bên.
Hứa Hủ lập tức nhìn anh bằng ánh mắt không vui: “Anh
làm gì vậy?”
“Đứng sau lưng tôi.” Quý Bạch ra lệnh ngắn gọn.
“Tại sao?” Hứa Hủ nhíu chặt lông mày.
Quý Bạch lãnh đạm liếc cô một cái: “Đây là lần thứ mấy
em có mặt ở hiện trường gây án?”
“Lần đầu tiên.”
“Vì vậy?”
Hứa Hủ: “...”
Quý Bạch mặc kệ cô, tiếp tục quan sát xung quanh.
Hứa Hủ đành mở miệng, ngữ khí có phần nhẫn nại: “Vấn
đề ở chỗ anh cao lớn quá, che hết tầm nhìn của em. Nên lúc anh nói, em chẳng nhìn
thấy gì mà ghi chép...”
“Đứng bên cạnh tôi.” Quý Bạch không quay đầu, trực
tiếp ngắt lời Hứa Hủ.
Hứa Hủ lập tức tiến lên một bước, cùng Quý Bạch đứng
trước tủ quần áo.
Quý Bạch vốn chăm chú xem xét, một lúc sau, anh bỗng
thấy một thứ gì đó mát lạnh mềm mại chạm vào mu bàn tay anh, khiến anh nhột nhột,
cũng làm anh phân tâm ngay tức thì.
Quý Bạch dịch chuyển ánh mắt xuống dưới, gương mặt
nhỏ nhắn trắng ngần của Hứa Hủ vẫn hướng về tủ quần áo. Thứ vừa chạm vào tay
anh chính là ngón tay của cô.
Nếu là người phụ nữ khác, Quý Bạch chắc chắn sẽ lặng
lẽ tránh xa. Nhưng Hứa Hủ vẫn giữ bộ dạng vô cùng nghiêm túc, Quý Bạch biết cô
chẳng để ý nên cũng không quá bận tâm.
Một lúc sau, Quý Bạch bỗng cảm thấy Hứa Hủ động đậy
người. Anh liếc mắt, cô đã phát hiện tay hai người chạm vào nhau. Hứa Hủ chau
mày bỏ tay vào túi quần, kiên quyết đứng tránh xa anh một chút.
Trong tủ quần áo thứ nhất chỉ có khoảng hai mươi cái
quần hoặc áo. Hai tủ quần áo còn lại cũng chỉ có tầm mười cái, treo ở hai đầu.
Ngoài ra còn có một giá để giày dép. Toàn là giày phụ nữ các mùa chất liệu bày
rải rác.
Sau khi đi một vòng quanh ngôi biệt thự, Hứa Hủ và
Quý Bạch lại quay về phòng khách. Ngoài nơi này, các phòng khác đều gọn gàng sạch
sẽ. Lúc bấy giờ, Lão Ngô và một số cảnh sát trong đội đã tới nơi, đang vây
quanh thi thể của Diệp Tử Tịch chụp ảnh. Chứng kiến cảnh tượng này, lồng ngực Hứa
Hủ lại tắc nghẽn khó chịu, cô liền quay đầu quan sát đồ vật khác trong phòng
khách.
Ghế sofa làm bằng da thật màu đen, không có dấu vết
khác thường. Trên tường treo mấy bức tranh chữ, nét chữ phóng khoáng rắn rỏi. Kệ
bếp ở bên cạnh đặt một cái bát salad rau xanh và một bát shashimi (*). Mùi hôi
thối mà Hứa Hủ ngửi thấy lúc mới vào cửa, chính là bốc ra từ bát shashimi bị hỏng
này. Bên trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm. Có thể thấy vụ mưu sát xảy ra đột
ngột. Trước đó, Diệp Tử Tịch đang chuẩn bị đồ ăn đêm.
(*) Shashimi là món ăn truyền thống Nhật Bản, được
làm từ thịt các loại cá.
Một lúc sau, Quý Bạch gọi mọi người tụ tập.
Nhân viên pháp y báo cáo kết quả nghiệm thi sơ bộ,
thời gian nạn nhân qua đời dự đoán từ lúc hai mươi mốt giờ tối qua đến bốn giờ
sáng nay. Điều này trùng khớp với thời gian gửi tin nhắn cho Diệp Tử Kiêu.
Một người khác báo cáo: “Chúng tôi kiểm tra sơ bộ,
không tìm thấy dấu vân tay và dấu chân, chứng tỏ có người dọn sạch hiện trường.
Ngôi biệt thự vốn có hệ thống giám sát an ninh hiện đại nhưng đều bị phá hỏng,
không thể tìm ra manh mối từ camera giám sát. Khu vực này rất vắng vẻ, tạm thời
không phát hiện thêm nhân chứng.”
Điều này có nghĩa là, kết quả điều tra bước đầu cho
thấy, hiện trường không tồn tại một vật chứng có giá trị. Mọi người đều trầm mặc.
Đây không phải là vụ án đơn giản. Hung thủ có kỹ
năng chống lại cuộc điều tra rất nhạy bén. Lẽ nào hung thủ là một tội phạm tàn
nhẫn có IQ cao, hắn mô phỏng vụ án của Dương Vũ?
“Sếp thấy thế nào ạ?” Có người hỏi.
Quý Bạch không lập tức trả lời, mà quay sang Hứa Hủ:
“Hãy nói suy nghĩ của em.”
Quý Bạch vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Hứa Hủ.
So với lúc mới vào Cục Cảnh sát, Hứa Hủ tỏ ra chững
chạc hơn nhiều, cô gật đầu: “Tôi cho rằng hung thủ là người quen của Diệp Tử Tịch,
thậm chí có quan hệ rất gần gũi. Tôi đề nghị hãy bắt đầu điều tra từ những người
ở bên cạnh chị ấy.”
“Tại sao?” Một cảnh sát cất giọng hiếu kỳ.
Hứa Hủ đáp: “Có hai hành vi chứng tỏ điều này.
Thứ nhất là hành vi của Diệp Tử Tịch. Tin nhắn chị ấy
gửi là ‘cứu chị’, chứ không phải ‘báo cảnh sát’. Điều này không hợp lý. Kêu Diệp
Tử Kiêu báo cảnh sát, cảnh sát khu vực chắc chắn sẽ đến nhanh hơn Diệp Tử Kiêu ở
trong nội thành, cũng có thể kịp thời cấp cứu chị ấy. Diệp Tử Tịch là người có
tư duy nhạy bén và tố chất tâm lý rất tốt. Dù phải đối mặt với cái chết, tôi
tin chị ấy cũng có thể đưa ra phán đoán có lợi cho bản thân. Trừ khi chị ấy
không muốn báo cảnh sát, bởi hung thủ là người quen của chị ấy.
Thứ hai là hành vi của hung thủ. Hung thủ không chỉ
đâm chết nạn nhân, mà còn cắm con dao rọc giấy vào người nạn nhân. Nhìn từ bề
ngoài, đây là hành vi ngược đãi không cần thiết, mà giống một loại ký hiệu hay
nghi thức nào đó của hung thủ.
Lúc nhân chứng phát hiện ra thi thể nạn nhân, trên
người nạn nhân đắp một cái áo khoác chỉnh tề. Hành vi này có khả năng phản ánh
hai tâm trạng: ân hận hoặc thương tiếc. Một tên giết người biến thái tùy cơ gây
án, khó có thể nảy sinh tâm trạng đó với nạn nhân.
Vì vậy tôi cho rằng, hung thủ tồn tại thứ tình cảm
phức tạp với Diệp Tử Tịch. Về việc tại sao hắn mô phỏng Dương Vũ, hiện tôi vẫn
chưa rõ. Có lẽ chỉ nhằm mục đích đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát.”
Mọi người đều im lặng lắng nghe. Quý Bạch nhìn Hứa Hủ,
khóe mắt anh thấp thoáng ý cười nhàn nhạt. Lão Ngô mở miệng trước tiên: “Tôi đồng
ý. Vụ án này có nhiều điểm nghi vấn. Quý đội, cậu thấy thế nào?”
Quý Bạch gật đầu: “Tôi đồng ý với ý kiến của Hứa Hủ.
Tôi bổ sung thêm hai điểm:
Thứ nhất, hung thủ có khả năng là hai người, một người
giữ vai trò chủ dạo, một người phục tùng.
Thứ hai, Diệp Tử Tịch có quan hệ bất chính với một
người đàn ông. Ngôi biệt thự này là nơi hò hẹn của bọn họ. Chúng ta phải nhanh
chóng tìm ra người đàn ông đó.”