Ban đêm, ánh trăng thanh lạnh, không khí của mùa thu tràn ngập.
Nơi ở của Diêu Mông là căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ
trong thành phố. Lâm Thanh Nham cũng có mặt, anh ta mặc bộ đồ ở nhà cùng kiểu
dáng với Diêu Mông, càng nổi bật thân hình cao lớn thoải mái. Bọn họ hơi bất ngờ
khi thấy Quý Bạch và Hứa Hủ đến tận nhà tìm.
Bốn người ngồi xuống ghế sofa, Lâm Thanh Nham mỉm cười đứng
dậy: “Tôi đi pha ấm trà, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Nhìn thấy tấm ảnh của Phùng Diệp, thần sắc Diêu Mông đờ đẫn trong
giây lát.
“Bọn mình là bạn học thời cấp ba. Mình cũng từng nghe nói đến
vụ án ‘Sát thủ thiên sứ’ nhưng không tìm hiểu kỹ. Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diêu Mông có khả năng gặp nguy hiểm, Hứa Hủ đương nhiên
không giấu diếm cô tình hình thực tế. Hứa Hủ rút một tập tài liệu đưa cho Diêu
Mông. Diêu Mông lặng lẽ xem từ đầu đến cuối, gương mặt cô hơi ửng đỏ: “Mình biết
rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến mình?”
Nhìn thấy tấm ảnh chụp trộm, Diêu Mông sửng sốt.
Quý Bạch hỏi: “Quan hệ riêng của hai người thế nào?”
“Bọn em chỉ là bạn học bình thường, không thân thiết lắm.”
Lúc này, Lâm Thanh Nham bê khay trà ra ngoài. Bắt gặp thần sắc
nặng nề của ba người, anh ta ngồi xuống cạnh Diêu Mông, cất giọng dịu dàng:
“Sao thế?”
Diêu Mông ngoảnh đầu cười với anh ta: “Không có gì, họ gặp
em tìm hiểu tình hình một bạn học trước kia.”
Trò chuyện một lúc, Quý Bạch và Hứa Hủ đứng dậy: “Chúng tôi
không làm phiền hai người.”
Diêu Mông cũng đứng dậy: “Để tôi đi tiễn hai vị.” Cô quay
người nói với Lâm Thanh Nham: “Em sẽ về ngay.”
Ba người trầm mặc đi xuống dưới. Đến lối đi đầy cây xanh
không một bóng người ở ngoài khu chung cư, Diêu Mông mở miệng: “Hứa Hủ, chúng
ta nói chuyện một lát đi.” Hứa Hủ gật đầu, Quý Bạch liếc qua hai cô gái, lên ô
tô trước.
Hai cô gái tìm một cái ghế dài ngồi xuống. Hứa Hủ lặng lẽ
quan sát Diêu Mông. Diêu Mông ngước nhìn bầu trời, khóe miệng cô cười cười: “Vừa
rồi có mặt anh Thanh Nham nên mình không tiện tiết lộ sự thật. Nhưng kể cả mình
không nói, mọi người đến trường học điều tra là ra ngay. Mình và Phùng Diệp...
từng có giai đoạn yêu nhau ở thời trung học.”
Hứa Hủ giật mình. Mặc dù vừa rồi nhận ra Diêu Mông che giấu
điều gì đó, nhưng cô không ngờ hai người có quan hệ sâu đến mức này.
Diêu Mông cất giọng đều đều: “Chuyện từng là người yêu của
tên cầm thú đó, mình cũng chẳng biết nói gì mới phải.”
Hứa Hủ quan sát vẻ mặt tự giễu của Diêu Mông: “Bạn... rất
yêu anh ta?”
Diêu Mông ngẩn người, mỉm cười lắc đầu: “Làm gì có chuyện
đó? Lúc bấy giờ mình còn nhỏ tuổi không hiểu biết.”
Bản thân Diêu Mông cũng không rõ, cô có yêu hắn hay không?
Tình cảm cô dành cho Quý Bạch là thứ tình cảm ngưỡng mộ pha
lẫn sùng bái. Sau khi bị anh từ chối, tuy lòng tự trọng của cô bị tổn thương
nhưng không đau khổ đến mức chết đi sống lại. Chỉ là bây giờ cô vẫn còn một
chút mặc cảm nên vô thức không muốn nhắc đến chuyện tình cảm với Phùng Diệp trước
mặt anh.
Về phần Lâm Thanh Nham, anh ta chững chạc, ổn định, mang đến
cảm giác có chỗ dựa. Sức hút và khí chất của anh ta khiến cô rung động. Nhưng
không thể phủ nhận, tiền bạc và địa vị của Lâm Thanh Nham cũng là yếu tố khiến
Diêu Mông chấp nhận anh ta. Anh ta là đối tượng kết hôn mà Diêu Mông chọn lựa.
Còn Phùng Diệp thì sao?
Ở độ tuổi mười bảy mười tám tràn đầy nhiệt huyết, hai người
đều là thiếu niên xuất sắc. Lúc đó, cả hai đều yêu điên cuồng, cảm thấy nhất định
sẽ sống bên nhau trọn đời trọn kiếp. Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy
rất buồn cười.
Gia cảnh nghèo khó của Phùng Diệp, tính cách cố chấp của hắn,
và việc hắn đi Hồng Kông học đại học là nguyên nhân Diêu Mông quyết định chia
tay hắn năm đó. Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ đến thứ tình cảm thuần túy này,
Diêu Mông vẫn cảm thấy trong lòng nhói đau và tắc nghẽn. Đó là cảm giác mà Quý
Bạch và Lâm Thanh Nam đều không thể mang đến cho cô. Sau này, nghe nói về vụ án
‘sát thủ thiên sứ’, nỗi đau đó biến thành chán ghét, thậm chí khiến Diêu Mông
căm ghét tất cả những tên tội phạm cưỡng dâm.
Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, mở miệng hỏi: “Lúc bấy giờ,
anh ta có bộc lộ khuynh hướng biến thái tâm lý không?”
Diêu Mông lắc đầu: “Con trai ở tuổi đó đều kiêu ngạo và hăng
máu, anh ta cũng không thuộc dạng đặc biệt. Hơn nữa, mình và anh ta quen nhau
có một năm, mình không hiểu rõ về anh ta.” Tình cảm đến quá mãnh liệt, thành ra
nhiều lúc hồ đồ, tự cho mình là đúng.
“Phương diện sex thì sao? Anh ta có sở thích gì hay không?”
Hứa Hủ hỏi tiếp.
Diêu Mông lắc đầu: “Bọn mình chưa từng xảy ra quan hệ tình dục.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Hứa Hủ. Hai người đều nghĩ đến một vấn đề. Nếu đúng
là Phùng Diệp trở về, mà hắn vẫn chưa động đến Diêu Mông, có nghĩa Diêu Mông sẽ
càng gặp nguy hiểm.
“Mình sẽ bảo đội cử người bảo vệ bạn 24/24.” Hứa Hủ nói.
“Không, không cần, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của
mình.” Diêu Mông nhíu mày.
Việc cảnh sát đi theo bảo vệ sẽ thu hút sự chú ý của người
xung quanh. Nếu bên ngoài lan truyền tin đồn bà chủ công ty là đối tượng ngấp
nghé của sát thủ biến thái, tòa soạn báo đóng cửa cho xong.
Hứa Hủ vẫn băn khoăn. Thấy cô im lặng, Diêu Mông cười cười:
“Bạn yên tâm đi, mỗi ngày mình chỉ có hai điểm là công ty và nhà. Bình thường
mình đều ở cùng các đồng nghiệp, anh Thanh Nham cũng thường đến đón mình. Bắt
cóc mình không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ mọi người vẫn chưa xác
định đối tượng là Phùng Diệp đúng không? Khả năng anh ta rơi xuống biển chết mất
xác tương đối lớn.” Ngừng một hai giây, cô nói tiếp: “Vậy đi, mình sẽ nhắc qua
chuyện này với anh Thanh Nham, nói là kẻ quấy nhiễu mình từ thời trung học, để
anh ấy cử hai người bảo vệ mình. Bạn đã yên tâm chưa?”
Lúc này, Hứa Hủ mới gật đầu.
Sau khi Hứa Hủ và Quý Bạch lái xe rời đi, Diêu Mông thẫn thờ
đứng ở cổng khu chung cư một lúc mới lên nhà. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lâm
Thanh Nham đang lặng lẽ ngồi đọc sách ở ghế sofa. Diêu Mông hơi ngây ra. Người
đàn ông ba mươi lăm tuổi có bộ dạng nho nhã chững chạc như bậc trưởng bối,
nhưng lại yên tĩnh như một thanh niên hiền lành. Cô tiến lại gần, ngả đầu vào
vai anh ta. Lâm Thanh Nham buông sách, ôm Diêu Mông vào lòng: “Bảo bối, có chuyện
gì sao?”
Diêu Mông vùi đầu vào ngực anh ta, sau đó ngẩng mặt mỉm cười:
“Không có gì, em trò chuyện với Hứa Hủ một lúc.”
***
Mười mấy ngày sau đó, cảnh sát điều động một lực lượng lớn,
lùng bắt Phùng Diệp trên phạm vi toàn tỉnh nhưng không có kết quả. Việc điều
tra các mối quan hệ của nạn nhân Bạch An An cũng không có tiến triển.
Thần kinh của những người cảnh sát hình sự ngày càng căng
lên như dây đàn. Bọn họ chỉ sợ một hôm nào đó đột nhiên xuất hiện nạn nhân thứ
hai.
Vụ án giậm chân tại chỗ, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.
Quý Bạch không tiết lộ chuyện Hứa Hủ mang thai với các đồng nghiệp. Hiện tại vụ
án căng thẳng, không thể vì lý do cá nhân khiến mọi người phân tâm. Anh chỉ nói
với Triệu Hàn, gần đây sức khỏe của Hứa Hủ không tốt, nhờ Triệu Hàn thay anh
lưu ý đến cô. Triệu Hàn đương nhiên gật đầu nhận lời. Mọi việc vặt vãnh ở trong
đội đều do Triệu Hàn phụ trách, có anh ta lo liệu, cuộc sống của Hứa Hủ sẽ thuận
lợi hơn.
Tuy công việc khẩn trương nhưng may mắn là tình trạng ‘bầu
bì’ của Hứa Hủ rất suôn sẻ. Ngoài mấy ngày đầu hay buồn nôn, cô nhanh chóng trở
lại trạng thái bình thường. Mỗi ngày tinh thần đều rất tốt, sắc mặt hồng hào
tươi tắn. Quý Bạch tự hào phát biểu, là gen khỏe mạnh của anh đang cải thiện thể
chất của Hứa Hủ.
Buổi trưa hôm nay, mọi người cùng đi căn tin ăn cơm. Bởi vì
công việc căng thẳng nên giờ ăn là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi. Mọi người
đều tích cực trò chuyện trêu đùa.
Căn tin đông người, Quý Bạch sợ Hứa Hủ bị xô đẩy nên bảo cô
ngồi xuống trước. Anh giúp cô lấy một lượng cơm và thức ăn như ngày thường. Sau
đó, anh ngồi cạnh cô, vừa ăn vừa nghe người khác tán gẫu.
Hứa Hủ lặng lẽ ăn cơm, không gây sự chú ý của mọi người. Một
lúc sau, cô đột nhiên đẩy nhẹ người Quý Bạch. Quý Bạch ngoảnh đầu, thấy khay
cơm của cô đã trống không. Hôm nay, cô ăn rất nhanh.
“Em ăn xong rồi à? Để anh đưa em lên phòng?”
Hứa Hủ: “Em muốn ăn thêm chừng đó.”
Hứa Hủ vừa dứt lời, mọi người đều quay về phía cô. Các đồng
nghiệp đều biết bình thường cô ăn rất ít, hôm nay ‘sức chiến đấu’ đúng là khác
thường.
Hứa Hủ xấu hổ: “Hôm nay em hơi đói.” Mọi người tất nhiên
không để con gái ngượng ngùng, đều cười nói nên ăn nhiều một chút, bình thường
Hứa Hủ ăn ít quá.
Đại Hồ buông một câu chọc cười: “Chị dâu vẫn còn đang lớn,
đương nhiên phải ăn đủ lượng cơm.”
Mọi người đều cười ồ, Quý Bạch vỗ vai Đại Hồ: “Chú có con mắt
tinh tường.”
Hậu quả của việc ăn no là buồn ngủ. Để Hứa Hủ có thể nghỉ
ngơi tử tế, Quý Bạch đã xin Cục cấp cho một phòng ký túc. Như vậy, Hứa Hủ có thể
tranh thủ chợp mắt vào buổi trưa.
Buổi trưa, phòng ký túc vừa ấm áp vừa tĩnh mịch. Hành lang
cũng vắng lặng như tờ, bên ngoài cửa sổ cành lá cây đung đưa. Hứa Hủ ngồi tựa
vào đầu giường, Quý Bạch ôm vai cô, ánh mắt anh dừng lại ở vùng bụng vẫn còn phẳng
lỳ của cô.
“Để anh xem lớn thêm bao nhiêu thịt rồi.” Quý Bạch nổi hứng,
cúi người ghé sát bụng Hứa Hủ.
Hứa Hủ cúi đầu, bắt gặp gương mặt nghiêng tuấn tú của Quý Bạch,
đôi mắt và lông mày đen của anh đặc biệt ôn hòa. Cô không nhịn được, giơ tay vuốt
ve mái tóc ngắn của anh.
Hứa Hủ mới mang thai hai tháng, tất nhiên chẳng có gì khác
biệt. Quý Bạch vừa định ngẩng đầu, đập vào mắt anh là bộ ngực của cô. Hôm nay
cô mặc áo sơ mi trắng bó sát thân. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay
nguyên nhân góc độ, anh thấy bộ ngực cô rõ ràng đầy đặn hơn bình thường.
Quý Bạch ngồi thẳng người, vùi mặt vào cổ áo Hứa Hủ, hôn lên
làn da trắng nõn mềm mại của cô từ trên xuống dưới: “Thịt dồn hết về chỗ này rồi.”
Hứa Hủ phì cười, cô giơ tay nhẹ nhàng kéo cổ áo Quý Bạch,
ghé môi hôn anh.
Đúng lúc này, điện thoại của Quý Bạch đổ chuông. Hai người
lập
tức buông tay, đồng thời nhìn máy di động. Là Lão Ngô gọi đến: “Sếp, vừa phát
hiện ra thi thể thứ hai.”
***
Khi Quý Bạch và người của đội cảnh sát hình sự đến hiện trường
vụ án, đã là tầm chạng vạng tối.
Đây là vùng núi cách địa điểm vứt xác nạn nhân lần trước mấy
chục cây số, vị trí càng hẻo lánh hơn. Lúc này, ráng chiều bao phủ khắp không
gian. Thi thể nằm trong rừng cây trước một cái hang động, vẫn là dáng vẻ đẹp đẽ
và kỳ quái như vậy.
Trong lúc nhân viên pháp y khám nghiệm thi thể nạn nhân, Quý
Bạch và Hứa Hủ đứng cách đó vài bước. Triệu Hàn báo cáo: “Người chết là Lý Điềm
Điềm, hai mươi bốn tuổi, nghiên cứu sinh học viện âm nhạc, biến mất từ một tuần
trước. Bởi vì nạn nhân cùng bạn thuê nhà sống bên ngoài trường, bình thường rất
hay đi qua đêm, đồng thời thường đi du lịch nên người bạn không để ý, cũng
không báo cảnh sát.”
Lúc này, nhân viên pháp y đứng dậy tiến lại gần: “Thời gian
tử vong từ tám đến mười hai giờ hai hôm trước, tình hình cơ bản giống nạn nhân
đầu tiên, chỉ là thời gian lâu hơn nên mức độ thối rữa của thi thể cao hơn một
chút. Ngoài ra, vết thương ở âm đạo nặng hơn, có vết thương hình như được tạo
thành sau khi nạn nhân qua đời, chúng tôi cần giám định thêm mới có thể xác nhận.”
Mọi người đều rùng mình, Đại Hồ hạ giọng mắng một câu: “Mẹ
kiếp, đúng là đồ biến thái.”
Quý Bạch đang bận rộn tìm kiếm ở rừng cây xung quanh, vừa
quay đầu, anh liền nhìn thấy Hứa Hủ đi đến bên cạnh anh. Cô đứng yên lặng, đôi
lông mày nhíu chặt.
“Sao thế?”
Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh: “Tuy nói khả năng Phùng Diệp
thoát chết sau khi rơi xuống biển là rất nhỏ, nhưng trước đó em vẫn nghi ngờ
hung thủ nhiều khả năng là hắn, vì dù sao thủ đoạn gây án cũng giống hệt. Nhưng
hôm nay xuất hiện nạn nhân thứ hai, em cảm thấy người đó không phải là Phùng Diệp.”
Quý Bạch mỉm cười: “Em nói tiếp đi.”
Hứa Hủ đáp: “Ngoài ngoại hình và khí chất tương tự, hai nạn
nhân đều có một đặc điểm chung, là bọn họ mất tích một thời gian cũng không gây
sự chú ý của người xung quanh. Hung thủ gần như dụ bắt bọn họ một cách dễ dàng.
Em cho rằng, đây không phải việc làm ngẫu nhiên. Trước khi bắt cóc, hung thủ đã
tiến hành theo dõi quan sát bọn họ một thời gian, tìm hiểu kỹ lưỡng mới ra tay.
Điều này cũng phù hợp với tâm lý quan hệ thân mật mà hắn thiết lập.”
“Sau đó thì sao?”
“Đây chính là vấn đề mấu chốt, Lý Điềm Điềm mất tích một tuần
trước. Trong thời gian này, chúng ta điều một lực lượng lớn lùng bắt hắn. Hầu
như mọi ngả đường trong thành phố đều xuất hiện cảnh sát mặc thường phục tuần
tra. Hệ thống giám sát của cảnh sát giao thông cũng phát huy hết tác dụng. Nếu
hung thủ là Phùng Diệp, làm sao hắn có thể thoát khỏi mạng lưới tìm kiếm dày đặc
của chúng ta, để thực hiện những hành vi phức tạp như theo dõi và bắt cóc?
Hơn nữa, dựa theo suy đoán của anh lần trước, hung thủ có thời
gian nhàn rỗi, có ô tô và một ngôi nhà riêng. Phùng Diệp bị cảnh sát Hồng Kông,
Trung Quốc và cả hình cảnh quốc tế truy nã. Dù có trốn về thành phố Lâm, chắc hắn
cũng rất khốn cùng, khó có khả năng gây án đâu vào đấy như vậy. Do đó, bây giờ
em nghiêng về nhận định, hung thủ là người khác.
Bất kể động cơ của hắn khi mô phỏng Phùng Diệp là gì, hắn
cũng thành công trong việc làm nhiễu loạn cuộc điều tra của chúng ta.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lão Ngô và các trinh sát vây
quanh bọn họ. Hứa Hủ nói dứt câu, mọi người gật đầu đồng tình. Mọi người đều là
cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, sau nhiều ngày tìm kiếm không có kết
quả, mọi người đều có cảm nghĩ như cô.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ: “Giá trị lớn nhất của vụ án Phùng Diệp
đối với em là giúp em tìm hiểu tâm lý gây án của hung thủ. Chúng ta không thể
giả định Phùng Diệp là hung thủ, mà nên coi đây là một vụ án và hung thủ hoàn
toàn mới. Hơn nữa, vật chứng mới là căn cứ xác định tội phạm quan trọng nhất. Mọi
người hãy xem đi.”
Tất cả đều ngây người, Quý Bạch cúi đầu quan sát mặt đất. Đất
ở chỗ này tương đối tơi xốp, có nhiều phiến lá rụng. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ
nhàng gạt lá lụng, trên nền đất xuất hiện dấu chân rõ ràng.
Các trinh sát vô cùng phấn chấn.
Việc kiểm tra dấu chân được hoàn tất nhanh chóng. Quý Bạch
lên tiếng: “Hung thủ đi giày số 42, trong hồ sơ của Phùng Diệp là số 44.”
Có người cất giọng nghi hoặc: “Liệu có phải hung thủ để lại
dấu chân giả, đánh lạc hướng chúng ta?”
Lão Ngô ngồi xổm xuống quan sát dấu chân: “Không đâu. Đầu
tiên, sếp đã ra lệnh phong tỏa tin tức vụ án Bạch An An. Hung thủ không biết
chúng ta đã phát hiện ra thi thể nạn nhân đầu tiên, nên không cần thiết cố ý lừa
bịp. Thứ hai, theo độ sâu của dấu chân này, có lẽ là vác đồ vật nặng, dấu chân
vừa vặn hướng về chỗ thi thể. Do đó, dấu chân này là của hung thủ khi vác thi
thể tới đây. Nơi này lá rụng nhiều, hung thủ nhất thời không phát giác nên mới
để lại dấu chân quý giá như vậy.”
Đội hình cảnh về đến thành phố đã là nửa đêm. Tuy vẫn chưa
xác định thân phận của hung thủ nhưng ít nhất loại trừ khả năng Phùng Diệp gây
án, đồng thời có chút manh mối về tội phạm nên mọi người đều tỏ ra phấn khởi.
Về đến Cục Cảnh sát, Quý Bạch nói với Triệu Hàn: “Chú hãy
thông báo với Diêu Mông một tiếng, bảo cô ấy không cần lo lắng nữa.”
Mọi người gật đầu, nói tuy Diêu Mông đã rời khỏi đội cảnh
sát, nhưng nếu trở thành mục tiêu của tên sát thủ biến thái, cô gái nhỏ rất
đáng thương. Bây giờ cô đã có thể yên lòng.
Lúc Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Diêu Mông đang ở nhà của
Lâm Thanh Nham, cô và Lâm Thanh Nham đã ngủ say. Nhìn thấy số điện thoại của Cục
Cảnh sát, Diêu Mông rời khỏi phòng ngủ, thuận tay khép cửa, đi thẳng tới huyền
quan (*) ở phòng khách mới bắt máy.
(*) Huyền quan: khu đệm từ cửa chính đi vào phòng khách.
“Diêu Mông, bọn anh đã xác định hung thủ không phải là Phùng
Diệp, có lẽ hắn chết thật rồi, em không cần lo lắng.” Triệu Hàn nói.
Diêu Mông im lặng một giây, mỉm cười: “Thế thì tốt, em có thể
yên tâm rồi. Các anh làm thế nào để xác định?”
Bởi vì Diêu Mông là đối tượng bảo vệ trọng tâm, Triệu Hàn
không cần che giấu cô, anh nói nhỏ: “Cỡ giày không đúng.”
Diêu Mông ngẫm nghĩ: “Phùng Diệp là số 44.”
Triệu Hàn: “Đúng, hung thủ là số 42, em nhớ giữ bí mật đấy
nhé.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông đứng ở huyền quan một lúc.
Trái tim treo lơ lửng nhiều ngày, cuối cùng cũng quay về vị trí cũ. Vừa ngẩng đầu,
cô liền nhìn thấy giá để giày xếp đầy giày dép của cô và Lâm Thanh Nham. Vừa
nghe Triệu Hàn nhắc đến cỡ giày, Diêu Mông vô thức để ý đến những đôi giày đàn
ông trên giá: Cũng là số 42.
Diêu Mông phì cười, cô cảm thấy bản thân quá căng thẳng. Cô
lặng lẽ đi vào phòng ngủ nằm xuống giường. Lâm Thanh Nham phát giác ra động
tĩnh từ trong giấc ngủ say, anh ta trở mình, ôm cô từ phía sau.
Cũng trong đêm hôm đó, Hứa Hủ được Quý Bạch đưa về nhà nghỉ
ngơi, rồi anh quay lại Cục Cảnh sát làm việc. Đến lúc tờ mờ sáng, Quý Bạch nhận
được điện thoại của Hứa Hủ: “Anh nói đúng, chúng ta nên coi đây là vụ án mới
hoàn toàn để điều tra nghiên cứu. Bây giờ em đã có chân dung sơ bộ về tội phạm.
Em nghĩ, có thể điều tra ra hắn trong cả thành phố Lâm.”