Lúc gọi điện thoại cho Quý Bạch, Hứa Hủ đã bắt xe đến Cục Cảnh
sát. Bây giờ, trời đã tờ mờ sáng, không khí giá lạnh, xung quanh phảng phất được
bao trùm một lớp sương mù dày đặc. Hứa Hủ chậm rãi đi từng bước lên tầng trên,
từ xa đã nhìn thấy Quý Bạch cầm điện thoại, xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Vào trong rồi nói sau.” Bắt gặp bộ dạng phong phanh nhưng
tinh thần hết sức phấn chấn của cô, Quý Bạch xót xa trong lòng, anh ôm chặt cô
trong vòng tay của mình.
Hiện tại, những người cảnh sát hình sự và công an khu vực đều
chia nhau đi tuần tra ở bên ngoài. Sau khi quay về văn phòng, Quý Bạch báo cáo
tiến triển công việc với Cục trưởng suốt đêm. Lúc này, Cục trưởng đã chợp mắt
trong phòng nghỉ của ông, cả văn phòng rộng lớn của đội cảnh sát hình sự trống
không. Quý Bạch kéo tay Hứa Hủ ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô cốc nước ấm, rồi
nắm tay cô: “Em nói đi!”
Về phương diện kinh nghiệm phá án, Hứa Hủ còn lâu mới bằng
Quý Bạch. Đặc biệt, trong công tác điều tra hiện trường phạm tội và tìm kiếm chứng
cứ quan trọng, bất kể là tính nhạy bén hay tính logic, Quý Bạch đều lão luyện
hơn cô. Nhưng đối với vụ án này, dấu vết lưu lại ở hiện trường quá ít, hơn nữa
hung thủ tùy cơ gây án, nên phương pháp điều tra bình thường gặp hạn chế. Trong
khi đó, suy đoán tâm lý của Hứa Hủ không hề bị ảnh hưởng và ràng buộc.
Hứa Hủ gật đầu, từ tốn mở miệng: “Mấy ngày nay, em luôn tưởng
tượng bản thân là tên giết người biến thái, phỏng đoán tâm lý của hắn, nên đã
có một số suy nghĩ sâu hơn.”
Hứa Hủ nói đến đây, Quý Bạch bất giác nhướng mắt nhìn cô,
sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở bụng cô. Nhưng Hứa Hủ không để ý, cô cầm giấy
và bút, vừa nói vừa nhanh chóng viết viết vẽ vẽ.
“Đầu tiên, trong ba tháng qua, bản thân tên hung thủ nhất định
xảy ra biến cố to lớn nào đó. Em đã xem qua tài liệu các vụ án của thành phố
trong mấy năm gần đây, nhưng không có vụ người mất tích tương tự. Nói một cách
khác, Bạch An An là nạn nhân đầu tiên.
Một người đưa ra sự lựa chọn đều xuất phát từ nguyên nhân
nào đó, dù không phải là nguyên nhân bề ngoài, thì cũng là nguyên nhân từ trong
tiềm thức. Hung thủ lựa chọn thời điểm này gây án, chắc chắn bởi vì bản thân hắn
đã xảy ra biến cố lớn.
Biến cố này tồn tại nhiều khả năng, ví dụ như tình yêu, sức
khỏe, sự nghiệp, điều bất ngờ... Bất kể là gì, chúng ta đều có thể tìm kiếm đáp
án từ hành vi của hắn.”
Quý Bạch nghiêm túc gật đầu, Hứa Hủ nói tiếp: “Trước đó
chúng ta giả thuyết, hung thủ có khao khát thiết lập quan hệ thân mật với nạn
nhân một cách mãnh liệt. Nhưng tại sao hắn lại thích những cô gái thuộc loại
hình này?
Khát khao một điều gì đó, là bởi vì bản thân có khiếm khuyết.
Trên người hai nạn nhân có đặc điểm chung nào thu hút hung thủ?
Bởi vì bản thân hung thủ già nua, xấu xí và tự ti nên mới nhằm
vào nạn nhân trẻ trung xinh đẹp? Không phải vì lý do này. Bởi nếu là vậy, hắn
hoàn toàn có thể lựa chọn nạn nhân đơn thuần hơn, ví dụ học sinh sinh viên chẳng
hạn. Đối tượng này sẽ càng dễ dụ dỗ lừa đảo hơn các cô gái ‘cổ cồn trắng’.
Hai nạn nhân đều có hai đặc điểm rất rõ ràng. Thứ nhất, bọn
họ vừa mới tốt nghiệp hoặc sắp tốt nghiệp, tư chất xuất sắc, tương lai xán lạn,
cuộc đời và sự nghiệp tươi đẹp vừa mới bắt đầu. Thứ hai, anh xem cái này...”
Hứa Hủ rút ảnh chụp trong đời thường của hai nạn nhân từ túi
hồ sơ: “Anh không cảm thấy, bọn họ có tinh thần và sức sống hơn người bình thường
sao?”
Quý Bạch đưa mắt nhìn, hai cô gái trên ảnh vô cùng xinh đẹp,
nụ cười tươi như hoa, nhất cử nhất động của các cô đều tràn đầy sinh lực. Sức sống
hừng hực phảng phất tỏa ra từ tấm ảnh. Hứa Hủ nhìn Quý Bạch: “Vì vậy, em cho rằng
có hai khả năng lớn nhất: Một là, hung thủ gần đây gặp thất bại lớn trong sự
nghiệp; Hai là hung thủ mắc bệnh hiểm nghèo, có thể là bệnh nan y không có khả
năng chữa trị, nên hắn bị mới bị ‘sinh lực’ thu hút.
Bất kể là trường hợp nào, việc hung thủ lựa chọn bọn họ, ý
nghĩa tượng trưng cũng rất rõ ràng. Hắn hy vọng cuộc đời hắn có thể như bọn họ,
bắt đầu từ giai đoạn mới bước vào đời tràn đầy sức sống.
Là người có tâm lý biến thái, cách thức hắn thực hiện ý đồ
là chiếm đoạt thân thể và sinh mệnh của nạn nhân. Hắn đã bị nghiện trò này.”
Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, đáp lời: “Em nói tiếp đi.”
Hứa Hủ gật đầu: “Vụ án ‘Sát thủ thiên sứ’ ba năm trước chưa
từng công khai ở đại lục. Sư huynh Dương Thanh Lâm nói, lúc đó trên mấy BBS
chính xuất hiện vài tấm ảnh đăng vào lúc nửa đêm, nhưng vài tiếng sau đã bị xóa
sạch, không lưu truyền ra bên ngoài. Vì vậy, ở Trung Quốc không nhiều người biết
đến vụ này. Hung thủ quen thuộc vụ án như vậy, chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, hắn
từng làm việc hoặc sinh sống ở Hồng Kông. Thứ hai, năm đó hắn là người tinh
thông các diễn đàn trên mạng. Loại người này thường là sinh viên hay nhân viên
văn phòng trẻ tuổi.
Thứ ba, việc lựa chọn địa điểm giấu xác nạn nhân chứng tỏ
hung thủ rất quen thuộc khu vực rừng núi gần thành phố Lâm, chắc hắn phải ra
vào tìm hiểu khu vực này mấy tháng liền. Tuy ở gần đó không gắn camera giám
sát, nhưng trên những con đường quốc lộ từ thành phố Lâm đi đến khu vực rừng
núi đều có camera giám sát. Chúng ta có thể tiến hành thống kê những cuộn băng
ghi hình giao thông trên những con đường này.
Thứ tư, lần trước anh nói, hung thủ có một ngôi nhà riêng
yên tĩnh, thời gian làm việc linh hoạt và thường xuyên rảnh rỗi mới có thể theo
dõi quan sát nạn nhân. Đây cũng là một trong những điều kiện để chúng ta sàng lọc
đối tượng.”
Buổi sáng sớm của mùa thu mát lạnh, nhưng trong phòng vừa ấm
áp vừa yên tĩnh. Nghe Hứa Hủ nói xong, Quý Bạch không lập tức tỏ thái độ, anh
trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Những kết luận của em chỉ là suy đoán, không
có chứng cứ xác thực. Hơn nữa, có những điều kiện chúng ta không thể điều tra.
Một số điều kiện dù có thể sàng lọc, thì cũng sẽ tồn tại một đống người phù hợp
điều kiện đó. Đây chỉ được coi là thử nghiệm mang tính bổ sung... Anh có thể bố
trí hai trinh sát cho em là nhiều nhất.”
Hứa Hủ gật đầu. Tuy cô có một linh cảm mạnh mẽ, chắc chắn sẽ
sàng lọc ra người này, nhưng xét từ góc độ khách quan, suy luận của cô tồn lại
quá nhiều nhân tố không xác định, trong khi chẳng có khả năng nào chắc chắn.
Quý Bạch là người kiểm soát toàn cục diện, anh không thể bố trí chủ lực cho cô.
Điều này cô hoàn toàn thông cảm.
“Được, hai người cộng thêm em là đủ rồi.”
Lúc này, Quý Bạch mới mỉm cười. Anh đứng dậy lấy một tập tài
liệu ở trên bàn đưa cho cô. Hứa Hủ vừa mở ra xem, gương mặt cô lộ vẻ mừng rỡ
ngay tức thì.
Quý Bạch nói: “Trước đó, anh đã bảo Triệu Hàn sàng lọc những
chiếc xe ô tô ra vào khu vực rừng núi giấu xác nạn nhân quá ba lần trong ba
tháng trở lại đây, tổng cộng có hơn năm trăm chiếc xe. Người sở hữu biệt thự,
nhà kho hay nhà riêng độc lập ở khu vực ngoại thành càng nhiều hơn. Tuy nhiên,
tài liệu này chắc có thể giảm bớt khối lượng công việc của em.”
Quý Bạch nhanh chóng bố trí hai người cảnh sát hình sự ở Chi
cục cho Hứa Hủ. Hứa Hủ gọi điện thoại sắp xếp nhiệm vụ điều tra với từng người.
Lúc này, trời đã sáng bảnh.
Hứa Hủ cần sắp xếp công việc tiếp theo, nhưng cô thực sự mệt
mỏi. Cô ngả lưng xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Quý Bạch: “Em ngủ một
lát.”
Quý Bạch thức thâu đêm, vài tiếng sau anh sẽ phải họp với cấp
dưới, nghe báo cáo kết quả điều tra nạn nhân thứ hai Lý Điềm Điềm. Anh bóp
trán, ngồi xuống cạnh Hứa Hủ. Hứa Hủ lập tức dịch người, gối đầu lên đùi
anh.
Quý Bạch mỉm cười, cầm tờ giấy nháp viết nguệch ngoạc ở trên bàn: “Lúc phân
tích, em thích viết viết vẽ vẽ à?”
“Những lúc tập trung suy nghĩ nhất, em thường tùy tiện viết
ra điều gì đó.”
“Những mẩu giấy em để lại trên đường đi trong vụ án ‘anh Lỗ’
cũng như vậy?”
“Ừ.”
Ngón tay đầy vết chai thô ráp của Quý Bạch vuốt ve trên
khuôn mặt cô: “Sao em viết một đống tên anh?”
Hứa Hủ nhắm mắt, mỉm cười không trả lời. Một lúc sau, cô đột
nhiên bừng tỉnh, lập tức mở mắt, sắc mặt cứng đờ: “Những mẩu giấu đó không phải
được coi là vật chứng nộp lên trên đấy chứ?” Nếu đúng thì mất mặt quá.
“Tất nhiên phải nộp rồi.” Quý Bạch từ tốn trả lời. Hứa Hủ
giơ tay che mặt, thở dài một hơi. Quý Bạch ngắm gương mặt hơi ửng đỏ của cô,
khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.
Về lý mà nói, anh phải giao nộp mọi thứ liên quan đến vụ án.
Nhưng cuối cùng, Quý Bạch cũng vì tình cảm riêng tư mà làm trái nguyên tắc, giữ
những mẩu giấy đó lại. Hiện tại, đống giấy vụn chứa đầy suy luận và nỗi nhớ
nhung của Hứa Hủ đều nằm trong ngăn kéo của anh, cùng với chiếc nhẫn đáng
thương. Có điều, anh tạm thời không nói cho cô biết.
***
Vào buổi chiều ba ngày sau, Hứa Hủ và hai thành viên thuộc
nhóm của cô cuối cùng cũng hoàn thành công việc sàng lọc số liệu vô cùng nặng
nhọc. Nhìn thấy kết quả sàng lọc, Hứa Hủ ngẩn người một lúc. Sau đó cô dặn dò
hai trợ thủ: “Tuyệt đối giữ bí mật.” Nói xong, cô cầm kết quả đi tìm Quý Bạch.
Quý Bạch đang nói chuyện điện thoại với một người cảnh sát mặc
thường phục phụ trách tuần tra ở khu vực vùng núi. Xem báo cáo Hứa Hủ đưa đến,
anh cũng ngây ra hai giây. Quý Bạch nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn cô chăm
chú.
Hứa Hủ gật đầu: “Đối tượng ở độ tuổi từ hai mươi đến bốn
mươi, từng làm việc ở Hồng Kông, được phát hiện mắc bệnh ung thư trong ba tháng
gần đây ở bệnh viện thành phố, trong khoảng thời gian ba tháng ra vào khu vực rừng
núi hơn năm lần, có một ngôi biệt thự độc lập ở ngoại thành... cả thành phố chỉ
có một mình anh ta.”
Tất cả điều kiện nói trên đều không có quan hệ trực tiếp đến
vụ án, mà chỉ là một suy đoán. Tuy nhiên, nếu những điều kiện này đều tập trung
vào một người, vậy thì có ý vị hoàn toàn khác.
Hứa Hủ nói tiếp: “Quý Bạch, tuy chúng ta vẫn chưa thể xác định
anh ta là hung thủ, nhưng hung thủ thậm chí xâm phạm nạn nhân thứ hai sau khi nạn
nhân đã chết, hành vi xâm hại này đã phá hỏng ảo giác tình dục của hắn khi thiết
lập quan hệ thân mật, chứng tỏ tâm lý của hắn đã rơi vào trạng thái không ổn định.
Hơn nữa, kẻ giết người hàng loạt sẽ không dễ dàng thay đổi thủ đoạn gây án, do
đó em suy đoán, hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục gây án.”
Quý Bạch nghiêm mặt gật đầu: “Giám sát Lâm Thanh Nham 24/24
giờ.”
***
Mấy ngày sau đó, thời tiết u ám. Tên giết người biến thái phảng
phất ngủ đông, không hề có động tĩnh. Có câu nói ‘Trên đời này chẳng có bức tường
nào không lọt gió’, tin đồn về kẻ giết người cuối cùng cũng bắt đầu lan truyền ở
thành phố Lâm.
Triệu Hàn và một trinh sát phụ trách theo dõi ngôi biệt thự
nằm ở khu vực ngoại ô của Lâm Thanh Nham. Tầm chạng vạng tối ngày hôm nay, hai
người lặng lẽ ở trong rừng cây giám sát như thường lệ.
Điện thoại di động của Triệu Hàn bỗng đổ chuông, là Đại Hồ gọi
tới: “Xe ô tô của Lâm Thanh Nham đã rời khỏi khu vực nội thành, trên xe có một
người phụ nữ. Chúng tôi không thể bám theo quá gần nên không nhìn rõ là ai.”
Triệu Hàn và người đồng nghiệp lập tức đề cao cảnh giác. Lúc
trời tối đen, bọn họ quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thương vụ Buick đi theo
đường núi từ phía xa tiến lại gần. Đến cửa ngôi biệt thự, chiếc xe dừng lại, một
người đàn ông xuống xe, đó chính là Lâm Thanh Nham. Anh ta mở cửa sau xe, nhoài
người vào bên trong, bế một cô gái ra ngoài.
Triệu Hàn giương ống nhòm, chỉ thấy người phụ nữ đó tựa hồ
đã ngủ say, mái tóc dài che khuất gương mặt. Cô ta nằm trong lòng Lâm Thanh
Nham bất động. Lâm Thanh Nham bế người phụ nữ đi vào ngôi biệt thự. Trong ngôi
biệt thự nhanh chóng bật đèn sáng trưng.
“Sếp, làm thế nào bây giờ?” Triệu Hàn gọi điện cho Quý Bạch.
Quý Bạch: “Đợi thêm một lát nữa.”
Lúc này, khu vực núi non một màu tối đen, bốn bề vắng lặng
vô cùng. Triệu Hàn và người đồng nghiệp tập trung tinh thần chờ đợi một lúc.
Sau đó, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ kêu ‘A’, rồi im bặt. Triệu Hàn
và người cảnh sát hình sự giật mình.
Nếu lúc này hành động sẽ ‘đánh rắn động cỏ’, nhưng nguyên tắc
của cảnh sát là không thể bỏ mặc sự an toàn của nạn nhân. Quý Bạch lập tức hạ lệnh:
“Hành động!”
Triệu Hàn và người đồng nghiệp từ dốc núi chạy xuống, xông
vào ngôi biệt thự. Qua khung cửa sổ, bọn họ thấy phòng khách đèn đóm sáng
choang nhưng không một bóng người, bên trong lờ mờ vọng ra tiếng nhạc du dương.
Hai người đạp cửa đi nhanh vào bên trong ngôi biệt thự theo
tiếng nhạc. Đến phòng ngủ chính ở phía trong cùng, cánh cửa hé mở, tiếng nhạc rất
lớn, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở. Triệu Hàn
không do dự, lập tức đẩy mạnh cánh cửa. Sau đó, anh hoàn toàn sững sờ.
Hai người ở trong phòng đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn bọn
họ.
Dưới ánh đèn dịu dàng, cả căn phòng trải đầy những bông hoa
hồng đỏ thắm nở rộ. Diêu Mông ngồi ở ghế sofa giữa biển hoa, đôi mắt cô ngân ngấn
nước. Lâm Thanh Nham quỳ một chân xuống đất, tay cầm hộp nhẫn nhung đen, anh ta
đang đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh vào ngón tay Diêu Mông. “Sao các
anh...” Nghệt mặt vài giây, Diêu Mông chống tay vào người Lâm Thanh Nham đứng dậy.
Cô phản ứng rất nhanh, hỏi bằng một giọng không thể tin nổi: “Các anh nghi ngờ
anh ấy là kẻ giết người hàng loạt?”
Triệu Hàn không trả lời. Lâm Thanh Nham quay đầu, chau mày
nhìn bọn họ, trầm mặc không lên tiếng.