Câu chuyện nhỏ
số 3: Nam nữ đầy đủ
Một
ngày, Quý Bạch và Hứa Hủ dẫn con trai đi khu vui chơi giải trí. Tàu lượn phóng
vùn vụt, lúc xuống tàu, con trai hưng phẩn nhảy nhót. Còn Hứa Hủ sau khi kết
hôn, mái tóc dài ra nhiều, tóc cô bay loạn xạ che hết gương mặt, chỉ để lộ cái
cằm nhỏ. Cô dắt tay con trai đi về phí Quý Bạch.
Quý Bạch vừa định tiến lên đón hai
mẹ con, một ông già bên cạnh gật đầu với
anh, ngữ khí đầy tán thưởng: “Con trai con gái đầy đủ, tốt! Chỉ là vất vả một
chút”.
Quý Bạch: “…”
Câu chuyện nhỏ số 4: Tập bắn súng
Tuy đã thăng chức làm cục trưởng,
nhưng ngày cuối tuần, Quý Bạch vẫn đưa Hứa Hủ đến phòng tập bắn súng. Anh chế
kỹ thuật bắn súng của cô chẳng ra sao, đích thân dạy cô một lượt.
Tất nhiên, cả quá trình rất nghiêm
túc kỹ lưỡng. Dưới con mắt dõi theo của thiên hạ, Quý Bạch không bỏ sót trình
tự nào. Người khác chứng kiến cảnh này, cũng chỉ nghĩ đến kỹ thuật bắn súng của
vị cục trưởng mà họ kính nể.
Tuy nhiên, Hứa Hủ hết sức nghi hoặc.
tại sao chỉ một mình cô cảm thấy Quý Bạch không đứng đắn? Ngón tay anh nhẹ
nhàng lướt qua mu bàn tay cô, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng thổi vào mặt cô, còn
đôi mắt mang hàm ý nào đó, và vẻ mặt giống như ở trên giường tối qua.
Trong khi đó, Quý Bạch cứ điềm nhiên
như không, ngắm vợ yêu tuy thần sắc tỏ ra lạnh lùng nhưng gương mặt đỏ ửng ở
trong lòng, cũng là một thú vui lớn của cuộc đời.
Có cô gái trẻ nhân lúc Hửa Hủ đi chỗ
khác, khách khí tiến lại gần: “Cục trưởng, có thể hướng dẫn em một lúc được
không?”
Quý Bạch: “Triệu Hàn, mau lại đây
dạy bắn súng?”
Câu chuyện nhỏ số 5: Hai ngày
Công việc của người cảnh sát hình sự
hết sức bận rộn. ngày cuối tuần là khoảng thời gian Quý Bạch thoải mái dễ chịu
nhất, buổi tối thân mật với Hứa Hủ không cần gấp gáp vội vàng.
Hôm nay là thứ Sáu, hơn 9 giờ tối
hai người đã lên giường. lúc Hủa Hủ tuyên bố “kết thúc” mới hơn 12 giờ đêm. Quý
Bạch ôm cô, trong lòng vẫn còn “thòm thèm”, nhưng anh có tâm có sức, còn cô vô
tâm vô sức, nên anh đành chịu.
Anh đột nhiên phát giác cô gái nhỏ
nằm úp sấp trên người anh, ánh mắt ngẩn ngơ.
“Sao thê?” Quý Bạch hỏi/
Hứa Hủ nhoẻn cười: “Chúng ta có khả
năng làm liên tục trong hai ngày>”
Anh không nghe nhầm đấy chứ? Cô gợi
ý cả hai người có thể ở trên giường liên tục trong hai ngày?
Tuy hơi bất ngờ nhưng Quý Bạch không
hề bận tâm. Anh lập tức lật người, đè cô xuống dưới: “Đề nghị rất tuyệt, dù sao
ngày mai và ngày kia cũng chẳng có việc gì, chúng ta có thể gọi đồ ăn bên
ngoài.”
Hứa Hủ ngớ ra, giơ tay đẩy người Quý
Bạch: “Anh nghĩ đi đâu thế? Đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả.” Vừa nói, cô
vừa chỉ tay lên đồng hồ treo trên giường: “Anh nhìn đi, chúng ta làm từ tối hôm
qua đến ngày hôm nay, chẳng phải hai ngày liền hay sao?”
Quý Bạch: “…”
Ngoại truyện Lâm Thanh Nham
Hồi nhỏ, Lâm Thanh Nham sống ở một nơi gọi là Đạo
Trấn. Đầu thập niên 80, Đạo Trấn vừa nghèo vừa loạn. Côn Đồ trên đường phố
nhiều như lông trâu. Đến bọn trẻ con khoảng 10 tuổi cũng coi đánh nhau là một
trò vui.
Lâm Thanh Nham mới 7 tuổi nên đương
nhiên là cậu bé bị bắt nạt nhiều nhất. Nhà hắn nghèo túng, hắn lại vừa gầy bé
vừa ít nói, người khô đét như cọng giá đỗ. Vì vậy những đứa trẻ lớn hơn thường
lấy việc hành hạ Lâm Thanh Nham để phát tiết hooc môn và sự phẫn nộ của thời kỳ
thanh xuân.
Nhưng đối với Lâm Thanh Nham, điều
này chẳng là gì cả. Hắn sợ nhất mỗi khi tan học về nhà, bắt gặp bố hắn tay cầm
chai rượu, mặt mũ nổi đầy gân xanh, hung dữ nhìn hắn. Những lúc như vậy, hắn sẽ
không tránh khỏi trận đòn. Có lúc, Lâm Thanh Nham bị bố hắn dùng cái ghế đảu
đánh ngất. Khi hắn tỉnh lại, trời đã tối đen, bố hắn cũng không thấy bóng dáng.
Hắn dùng khăn mặt giữ trên đầu một lúc lâu, máu mới ngừng chảy. Sau đó, hắn lơ
mơ kéo cái ghế, đứng trướng kệ bếp lò nấu cơm
Tuy nhiên, tất c ả mọi chuyện thay
đổi hoàn toàn vào năm Lâm Thanh Nham lên 10 tuổi. Một ngày, bố hắn uống rượu
đến mức tắt thở. Có lẽ hôm đó, thi thể của bố hắn bị hàng xóm vác đi rêu rao khắp
nơi, để mỗi ngày người dân ở Đạo Trấn đều nhìn thấy gương mặt trắng bệch như ma
quỷ của bố hắn, nên về sau, không một dứa trẻ nào dám bắt nạt hắn. Thấy hắn từ
xa, bọn trẻ đều đi vòng qua người hắn, chúng gọi hắn là “sao Chổi chết” ở sau
lưng hắn.
Lầu đầu tiên trong đời, Lâm Thanh
Nham cảm thấy, hóa ra chết người cũng là một chuyện tốt đẹp. Hắn bát đầu sống
cùng ông nội. Ông nội chỉ có mấy mẫu ruộng. Để nuôi hắn ăn học, mỗi ngày ông lê
tấm thân già nua đi cày cấy dưới ánh nắt gắt. Mỗi khi ta học, Lâm Thanh Nham
đều ra ruộng giúp ông nội. Nhưng bọn họ vẫn rất nghèo khổ, Lâm Thanh Nham lúc
nào cũng chỉ mặc bộ quần áo sờn cũ, bữa trưa chỉ có một cái bánh màn thầu lớn,
một chút rau xanh và đậu phụ.
Nhưng cũng có người đối xử với Lâm
Thanh Nham rất tốt. Đó là cô giáo chủ nhiệm ngoài 30 tuổi, có con trai bằng
tuổi hắn. Buổi trưa, cô thường gọi hắn đến nhà cùng ăn cơm. Đây là khoảng thời
gian Lâm Thanh Nham được ăn no nhất. Hắn thấy hạnh phúc như ở trên “thiên
đường”. Thân hình hắn cũng lớn như thổi trong khoảng thời gian này, chẳng mấy
chốc tăng thêm mười mấy centimet, cuối cùng cũng giống như một đứa trẻ bình
thường. Thành tích học tập vốn rất kém dần dần khởi sắc. Phần lớn thời gian,
Lâm Thanh Nham vẫn trầm mặc ít nói. Vào ngày sinh nhật của cô chủ nhiệm, hắn dè
dặt ăn hết miếng bánh ga tô ở nhà cô, tặng cô thấm thiệp do chính tay hắn vẽ.
Trên tấm thiệp viết một câu: “Thưa cô, sau này em lớn lên, em nhất định sẽ báo
đáp cô. Em xin thề.” Cô giáo chủ nhiệm rơi lệ khi đọc dòng chữ này.
Tuy nhiên, tình hình tốt đẹp không
lâu dài. Cô chủ nhiệm bị điều đi nơi khác khi Lâm Thanh Nham học lớp 8. Một
thầy giáo mới chuyển đến tên Đỗ Thiết làm chủ nhiệm lớp. Đỗ Thiết, khoảng 27,
28 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, diện mạo sáng sủa. Cô chủ nhiệm đặc
biệt nhờ vả Đỗ Thiết chăm sóc Lâm Thanh Nham. Coo còn lén để lại cho Đỗ Thiết một
khoản tiền, tuy không nhiều nhưng đủ tiền ăn trưa của Lâm Thanh Nham suốt một
học kỳ. Đỗ Thiết nhận lời ngay, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Thanh Nham hòa nhã như
ngọn gió xuân.
Buổi trưa những ngày sau đó, Đỗ
Thiết đều bảo Lâm Thah Nham đếm phòng ký túc độc thân của anh ta. Ở căn tin
dành cho giáo viên, chỉ cần bỏ một đồng là được ăn một bát cơm rau lớn. Vì vậy
mỗi ngày, Đỗ Thiết đều lấy thêm ít cơm, chia cho Lâm Thanh Nham. Tuần nào Lâm
Thanh Nham cũng hái rau tươi ở ruộng nhà mang đến cho Đỗ Thiết. Sau khi tan
học, nếu Lâm Thanh Nham cùng ông nội đi nhặt chai lọ, bán được một, hai đồng,
hắn đều giao cả cho Đỗ Thiết làm sinh hoạt phí. Đỗ Thiết nhận tiền, xoa đầu Lâm
Thanh Nham, khen hắn hiểu chuyện.
Sự việc xảy ra vào một buổi trưa mùa
hè. Lâm Thanh Nham cầm hộp cơm, ngồi ở ghế nhỏ ăn cơm. Một lúc sau, hắn đột
nhiên phát hiện Đỗ Thiết mỉm cười nhìn hắn: “Em là con trai, sao chẳng ra mồ
hôi gì cả?”
Lúc bấy giờ, Lâm Thanh Nham 13 tuổi,
khuôn mặt đã có nét. Hắn thừa hưởng làn da vừa trắng vừa mịn từ người mẹ, đôi
mắt và cặp lông mày như nét mực vẽ. Nghe thầy giáo nói vậy, hắn hơi đỏ mặt, chỉ
cười không lên tiếng.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Nham định về
lớp học, Đỗ Thiết vỗ vai hắn: “Em ở lại đây ngủ trưa đi. Em cứ ngủ trên giường,
tôi còn phải chuẩn bị giáo án.”
Lâm Thanh Nham đương nghiên ngại
ngùng, mở miệng nói không cần. Đỗ Thiết ấn người hắn xuống giường rồi đứng dậy
đi tới bạn làm việc.
So với lớp học nóng như thiêu như
đốt, nơi này có chiếu cói, quạt ddienj thổi thẳng vào người, quả thực rất mát
mẻ và dễ chịu. Lâm Thanh Nham nhanh chóng tìm vào giấc ngủ. Hắn còn nằm mơ, mơ
thấy mình đứng giữa đồng ruộng, mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, nóng bức vô
cùng. Đột nhiên có một con cá từ dưới ruộng nhảy lên, cắn đúng bộ phận đàn ông
của hắn, nó còn chui vào trong quần, khiến hắn vừa nhột vừa khó chịu…
Lâm Thanh Nham mở mắt. Đầu tiên, hắn
phát hiện rèm cửa sổ đã đóng kín, khiên căn phòng tối hẳn. Sau đó, hắn cảm thấy
dưới đùi mát lạnh. Vừa cúi đầu, Lâm Thanh Nham bắt gặp Đỗ Thiết đang ngồi bên
mép
giường. Hắn mặc quần đùi của ông nội, vừa rộng vừa cũ. Đỗ Thiết đang thò
tay vào trong quần hắn, nắm bóp mông hắn.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thiết hơi
đỏ mặt, ánh mắt anh ta tương đối kỳ lạ và đáng sợ. Căn phòng rất yên tĩnh, Lâm
Thanh Nham tựa như bị ném xuống dòng nước chảy xiết, vừa mù mờ vừa kinh hãi.
“Thanh Nham,thầy muốn…” Đỗ Thiết
chưa nói hết câu, Lâm Thanh Nham đã giơ chân đạp trúng ngực anh ta. Hắn lảo đảo
xuống giường, mở cửa chạy mất.
Trong một năm rưỡi còn lại của thời
cấp hai, Lâm Thanh Nham gặp vô vàn khó khăn.
Đỗ Thiết không có gan cưỡng ép Lâm
Thanh Nham, nhưng mỗi khi anh ta gọi hắn đến phòng ở của mình, hắn đều không đi.
Thậm chí Lâm Thanh Nham bị gọi đến văn phòng, nếu trong văn phòng chỉ có một
mình Đỗ Thiết, hắn cũng sẽ quay đầu bỏ đi. Kể từ ngày hôm đó đến khi tốt nghiệp
cấp hai, Lâm Thanh Nham không nói với Đỗ Thiets một câu. Dù trong giờ học, anh
ta gọi hắn trả lời câu hỏi, hắn cũng bướng bỉnh lặng thinh.
Đỗ Thiết đương nhiên không bỏ qua
Lâm Thanh Nham. Hắn bị chuyển chỗ ngồi xuống bàn cuối cùng, bị một đám học sinh
vừa cao lớn vừa học dốt che khuất. Nhiều lúc, hắn không nghe rõ lời thầy cô
giảng bài, không nhìn rõ chữ viết trên bảng đen. Thành tích học tập xuống dốc
không phanh, Đỗ Thiết càng có lý do phê bình hắn. Anh ta mắng hắn không có chí
cầu tiến, chỉ biết học mấy trò xấu xa, có lỗi với sự đào tạo của cô chủ nhiệm
cũ trước cả lớp.
Trong khi đó, Đỗ Thiết luôn nhìn hắn
bằng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, giống như con rắn âm hiểm, không có gan tấn
công trực diện, chỉ dám lén lút cắn hắt một nhát.
Một ngày, bác trực phòng thông tin
của trường gọi Lâm Thanh Nham đến nghe điện thoại.
Là cô chủ nhiệm cũ gọi đến. Giọng
nói cô vẫn dịu dàng như ngày nào, chỉ là bây giờ Lâm Thanh Nham trầm mặc hơn
trước kia.
Đến cuối cùng, cô chủ nhiệm bỗng
nghẹn ngào: “Thanh Nham, sao em lại trở nên hư hỏng? Cô nghe nói, em không đặt
tâm tư vào sách vở, suốt ngày lêu lổng cùng đám bạn côn đồ. Sao em có thể ra
nông nỗi này?”
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thanh
Nham cảm thấy vô cùng đau đớn. Tại sao lại như vậy?
Thiếu niên 15 tuổi biết mở miệng
giải thích ra sao?
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh
Nham ngơ ngẩn đi về lớp học. Bây giờ, hắn đã rất cao lớn, dáng người gầy guộc
trắng trẻo. Bình thường, gương mặt hắn trầm mặc u uất, các bạn học đều tránh xa
hắn. Khi Lâm Thanh Nham đi qua ký túc giáo viên, hắn bắt gặp Đỗ Thiết đang
khoác vai một học sinh nam thấp bé đi vào phòng ở. Lâm Thanh Nham nhận ra cậu
bé đó là học sinh lớp 7. Cậu bé có gương mặt gầy guộc, đôi mắt to, bình thường
rất hay cười.
Lâm Thanh Nham ngây ngốc đứng dưới
bóng cây lớn, nhìn cánh cẳ phòng khép chặt sau lưng Đỗ thiệt, một lúc sau, rèm
cửa sổ cũng che kín.
Buổi trưa hôm đó, Lâm Thanh Nham chỉ
ăn một cái bánh màn thầu và hai bát canh rau. Hắn đột nhiên cảm thấy một cơn
buồn nôn dội lên lồng ngực. Hắn bám vào thân cây, nôn sạch sẽ thức ăn trong dạ
dày.
Kể từ hôm đó, Lâm Thanh Nham bắt đầu
lao vào học tập như điên. Bất kể không khí xung quanh ngột ngạt đến mức nào,
bất kể Đỗ Thiết châm chọc khiêu khích ra sao, hắn thi đỗ vào trường trung học
trọng điểm của huyện với thành tích đứng đầu thị trấn. Sau đó, đến cậu là học
sinh đại ca của đám côn đồ ngồi cạnh Lâm Thanh Nham cũng võ vai hắn, đồng thời
nói với người khác: “Đây là người anh em của tôi, cậu ta rất lợi hại. Từ nay về
sau, ở Đạo Trấn không ai được phép bắt nạt cậu ta.
Đỗ Thiết đương nhiên không còn cơ
hội hành hạ Lâm Thanh Nham. Trên thực tế, sau khi lên cấp ba, hắn không gặp Đỗ
Thiết trong một thời gian dài.
Lần gặp gỡ cuối cùng là nhiều năm
sau, Lâm Thanh Nham đã thừa kế tài sản của Tần tổng, biến thành triệu phú Hồng
Koong về Đạo Trấn đầu tư. Lúc đó, hắn đã rất thông thạo mấy trò giết người.
Lâm Thanh Nham cố tình ở lại Đạo
Trấn một tháng, Đỗ Thiết cũng mất tích tròn một tháng. Khoảng thời gian này,
Lâm thanh Nham ban ngày tham gia các hoạt động của chính quyền địa phương, buổi
tối về tầng hầm của ngôi biệt thự, nhìn Đỗ Thiết khổ sở gào khóc. Đỗ Thiết là
nạn nhân duy nhất bị Lâm Thanh Nham từ từ hạnh hạ đến chết. Sau đó, thi thể anh
ta bị cắt thành từng mảnh nhỏ và thiêu rụi, tro cốt rắc ở dưới gốc cây lớn
trong trường.
Đó là chuyện sau này, còn cả giao
đoạn học cấp ba, Lâm Thanh Nham đều lặng lẽ và chịu khó học tập. không ít nữ
sinh gửi thư tình cho hắn, nhưng hắn không bao giờ trả lời.
Lâm Thanh Nham một mình trơ trọi một
mình vào đại học.
Gọi là “trơ trọi một mình” bởi vì
sau khi ông nội hắn bán ngôi nhà ngói cũ kỹ hai gian để gom tiền đóng học phí
năm đầu đại học cho hắn, hai ông chúa trở thành bần cùng một cách triệt để. Lúc
hắn đi lên huyện làm thuê vào kỳ nghỉ hè, ông nội ốm chết trong túp lều cỏ ở
bên đồng ruộng. Khi Lâm Thanh Nham trở về , thi thể của ông đã bốc mùi hôi
thối, người dân đi làm ruộng cũng mặc kệ.
Ở nông thôn, thứ không thiếu nhất
chính là đất. Lâm Thanh Nham cõng thi thể ông nội đi bộ một ngày trời, tới khu
vực núi sâu, đào một cái hố chôn ông nội.
Hắn không cảm thấy buồn. Ông nội
kiểu gì cũng có ngày rời khỏi cõi đời, chết sớm giải thoát sớm.
Ở đại học, Lâm Thanh Nham theo học
ngành toán. Đây là khoảng thời gian vui vẻ thứ hai trong cuộc đời hắn. Hắn
thích toán học từ thời cấp ba. Cuối cùng
hắn cũng có thể tận tâm thận lực thả mình vào thế giới toán học. Hắn cảm thấy
toán học rất đẹp đẽ, ngắn gọn, sạch sẽ, huyền bí vô cùng. Người ngoài ngành
không thể lĩnh hội được sự huyền bí này. Một mình hắn chìm đắm say mê trong đó,
quên cả bản thân.
Nhưng cũng có lúc Lâm Thanh Nham
không vui vẻ. Năm thứ ba, hắn thích một nữ sinh cùng trường. Ký túc xá nam ở
trường đại học đâu đâu cũng tràn ngập mùi hooc môn. Chứng kiến người xung quanh
đều có đôi có cặp, bọn họ thậm chí còn kéo tấm màn gió lăn lộn ngay trong ký túc xá nam. Lâm Thanh
Nham thực ra không bình tĩnh như vẻ bề ngoài của hắn. Hắn nằm trong chăn nắm
lấy bộ phận cương cứng của mình. Hắn vùi mặt xuống gối, đè nén hơi thở gấp gáp.
Hắn là kẻ rình trộm trong bóng tối.