Nữ sinh ở đại học
không đơn thuần như thời trung học. Ai cũng biết Lâm Thanh Nham rất nghèo, mỗi
ngày làm ba công việc để nuôi sống bản thân, năm nào cũng xin vay vốn đi học.
Có một, hai nữ sinh theo đuổi hắn nhưng Lâm Thanh Nahm đều thờ ơ không bận tâm.
Người hắn thích là cô gái thuần
khiết nhất khoa. Cô gái đó không hẳn là xinh đẹp nhất, nhưng cô có gương mặt
trái xoan, làm da trắng mềm mại, đôi mắt đen lay láy. Cô thường mặc váy dài
theo phong cách bohemia, nở nụ cười rạng rỡ như dòng suối mát.
Tại bữa tiệc cuối buổi tối trước hôm
tốt nghiệp, cô gái đó ra về trước mà không gây sự chú ý của mọi người. Lâm
Thanh Nham âm thầm đi theo cô. Hắn muốn bày tỏ tình cảm với cô.
Vừa ra đến cổng trường, hắn liền nhìn thấy cô
gái lên một chiếc xe hơi sang trọng. Một người đàn ông ngoài 40 tuổi đeo cặp
kính gọng vàng ngồi trong xe ôm eo cô gái, cúi đàu hôn lên bờ môi màu mật ong
của cô.
Lâm Thanh Nham đứng dưới bóng cây
tối mờ, dõi theo chiếc xe mỗi lúc một xa. Lần thứ hai tỏng đời, hắn không thể
đè nén cơn buồn nôn. Cảm giác bàn tay mềm mại của thầy giáo Đỗ Thiết vuốt ve
mông hắn trong căn phòng tối mờ chỉ có tiếng quạt điện ù ù vào buổi trưa mùa hè
nhiều năm trước trở lại trở nên sống động và rõ ràng trong đầu óc hắn. Lâm
Thanh Nham quỳ xuống hố trồng cây ở ngoài cổng trường, nôn ọe bừa bãi.
Thế giới này đúng là bẩn thỉu và nhơ
nhớp, không biết nơi nào mới có bầu không khí và mảnh đất sạch sẽ?
Trường đại học của Lâm Thanh Nham
không tồi nhưng cũng không phải là trường nổi trội trong cả nước. Sinh viên
ngành toán học khó tìm việc làm, hắn lại không muốn học thạc sỹ, không muốn ở
lại trường chịu nghèo khổ một đời.
Nhiều năm học hành khổ cực không
phải vô ích, sau khi vượt qua vô số cửa ải khó khăn, Lâm Thanh Nham cuối cùng
cũng gia nhập một công ty đầu tư tốt nhất trong nước, lmaf nhân viên phân tích.
Mặc dù chức vị thấp nhưng thu nhập không tồi. Hắn trở thành đối tượng được các
bạn học ngưỡng mộ.
Lâm Thanh Nham đã gặp Tần Thù Hoa
vào năm này.
Một ngày tháng Chín, chi nhánh của
thành phố nhận được tin, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn từ Hồng Koong
sang đây khảo sát nghiệp vụ. Cả bộ phận đầu tư đi trang hoàng đại sảnh rực rỡ
để nghiêm đón chủ tịch. Lâm Thanh Nham có lý lịch thấp nhất nên ở lại văn phòng
trực ban.
Lúc Tần Thù Hoa đi vào, cả văn phòng
rộng lớn vắng lặng như tờ. Lâm Thanh Nham thậm chí còn không nghe thấy tiếng
bước chân của bà ta. Vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một người phụ nữ trung
niên trang điểm nhẹ đứng ở cửa phòng quan sát hắn.
Bây giờ, Lâm Thanh Nham liếc qua
cũng có thể nhận ra một người thuộc loại nào. Quần áo của người phụ nữ này tinh
xảo đẹp đẽ, tai đeo hoa kim cương, hắn nở nụi cười lễ phép với bà ta: “Bà tìm
ai ạ?”
Tần Thù Hoa lập tức mỉm cười. Thì ra
công ty còn có người không biết chủ tịch hội đồng quản trị.
Một đám người nhanh chóng đi vào.
Thấy Tần Thù Hoa nửa cười nửa không đứng một bên, còn Lâm Thanh Nham ngồi một
chỗ bất động, giáo đốc bộ phận đầu tư lập tức đỡ trán: “Tiểu Lâm, mau đi rót
trà mời chủ tịch.”
Lâm Thanh Nham mới đi làm từ tháng
trước, quả thực hắn chẳng nhớ mặt các vị lãnh đạo của công ty. Gương mặt trắng
trẻo của của hắn ửng đỏ, hắn lập tức đứng dậy đi rót trà.
Tần Thù Hoa xua tay: “Không cần.”
Nói xong, nà ta không để ý đến Lam Thanh Nham, cùng đám cấp dưới đi ra ngoài.
Vẻ đẹp của đàn ông chia thành nhiều
loại. Lâm Thanh Nham năm 22 tuổi không phải là anh chàng đẹp trai ngời ngời
khiến người khác thoạt nhìn đều không thể rời mắt. Trong bộ áo sơ mi trắng và
quần tây đen, trông hắn cao lớn trắng trẻo, diện mạo thanh tú, vừa yên tĩnh vừa
hòa nhã, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Cho đến lúc qua đời, Tần Thù Hoa
luôn cho rằng, Lâm Thanh Nham là chàng trai tuấn tú nhất mà bà từng gặp. Bà ta
gặp quá nhiều đàn ông nên vừa nhìn, bà có thể nhận ra Lâm Thanh Nham giữa những
người bình thường. Đôi mắt thanh tú sạch sẽ của cậu thanh niên đó mang lại một
cảm giác vô cùng xán lạn. Trong đôi mắt dài đen nhánh đó hàm chứa rất nhiều
điều. Ví dụ như yên tĩnh hơn những người cùng độ tuổi, lại có vẻ nho nhã non
nớt. Đôi mắt bộc lộ tham vọng không che giấu, đồng thời toát ra vẻ chán ghét và
thờ ơ với hiện thực cuộc sống.
Qua Lâm Thanh Nham, Thần Thù Hoa như
nhìn thấy bản thân lúc lập nghiệp với hai bàn tay trắng từ nhiều năm trước. Sống
độc thân bao nhiêu năm, lần đầu tiên trong đời bà ta có cảm giác muốn giành một người đàn ông,
muốn chiếm đoạt vẻ đẹp thanh tú lạ thường đó.
Chuyện xảy ra tiếp theo quả nhiên là
một trò chơi mèo bắt chuột mà thực lực của hai bên quá chênh lệch.
Một tháng sau chuyến đi thị sát chi
nhanh công ty của Tần Thùa Hoa, cấp trên của Lâm Thanh Nham thông báo, hắn được
điều đi Hồng Kông tham gia một dự án của
tập đoàn.
“Đây là cơ hội thăng chức tuyệt vời.”
Giám đốc nói. “Tiểu Lâm, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội.”
Lâm Thanh Nham không đến nỗi quá
kinh ngạc và vui mừng. Hắn vốn là người xuất sắc, nếu có cơ hội, hắn cũng cảm
thấy bản thân đáng được hưởng.
Nghe nói đây là dự án có tính chiến
lược của tập đoàn, do trợ lý của Tần tổng trực tiếp phụ trách. Nhiều lúc bận
đến tối muộn, trợ lý sẽ đích thân giao cho Lâm Thanh Nham một số công việc vặt
vãnh. Ví dụ như đi đưa tài liệu cho Tần tổng, ví dụ pha tách cà phê cho Tần
tổng, ví dụ lái xe đưa Tần tổng đi trung tâm thương mại mua sắm. Sau nhiều lần
tiếp xúc, lâm Thanh Nham và Tần tổng trở nên thân thiết hơn. Hắn tận mắt chứng
kiến Tần tổng quyết đoán sát phạt trên thương trường, cũng chứng kiến bộ dạng
cô độc mệt mỏi của Tần tổng sau mỗi buổi tiếp đãi quan chức đến tận khuya. Dần
dần, trong lòng Lâm Thanh Nham nảy sinh sự kính nể người đàn bà mạnh mẽ này.
Sự việc trở nên rõ ràng vào hai
tháng sau. Hôm đó, người trợ lý lái xe đưa Tần tổng và Lâm Thanh Nham tham gia
một buổi tiệc của bộ thương mại. Đây là cơ hội lướn để hắn tiếp xúc với giới
kinh doanh nên hắn đặc biệt trân trọng. Khi buổi tiệc kết thúc, trời đã về
khuya. Tần tổng uống khá nhiều rượu, sau khi lên xe thiếp đi. Lâm Thanh Nham
vốn ngồi ở ghế lái phụ, người trợ lý nói: “Cậu hãy ra ghế sau chăm sóc Tần
tổng”
Lâm Thanh Nahm không hề nghĩ ngợi,
ngồi bên cạnh Tần Thù Hoa. Hắn chu đáo rót nước, đưa khăn mặt cho Tần tổng, lại
đắp tấm thảm mỏng lên người bà ta. Tần Thù Hoa mang vẻ say rượu nhướng mắt nhìn
hắt, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
Khi xe ô tô rẽ ngang, thân hình Tần
Thù Hoa nghiêng ngả, Lâm Thanh Nham vội giơ tay đỡ, bà ta liền đỗ vào vai hắn.
Tần Thù Hoa nhắm nghiền hai mát, hơi
thở đều đều, toàn thân bất động. Lâm Thanh Nham cũng đờ người. Nhưng dù theo
phép tắc hay phép lịch sự, hắn đều không tiện đẩy người bà ta mà chỉ có thể
ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên thành ghế, tránh đụng chạm đến thân thể Tần
Thù Hoa.
Người phụ nữ này đã 40 tuổi nhưng cơ
thể vẫn rất mềm mại, mùi nước hoa thoảng thoảng xộc vào mũi Lâm Thanh Nam.
Gương mặt bà ta tựa vào vai hắn, chỉa cách lớp aos sơ mi mỏng. Cõ lẽ không mấy
dễ chịu nên bà ta nhẹ nhàng cọ xát vào vai hắn.
Trong xe ô tô yên lặng mấy phút đồng
hồ. Người trợ lý ở ghế trước coi như không nhìn thấy. Lâm Thanh Nham tự hồ ngồi
trên lò lửa, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Tần tổng? Tần tổng?”
Tần Thù Hoa chậm rãi ngẩng mặt.
Trán, má và bờ môi của bà ta lướt qua cổ và cái cằm trẻ trung tràn đầy nhiệt
lượng của Lâm Thanh Nham. Sau đó bà ta lặng lẽ nhìn hắn.
Đầu óc Lâm Thanh Nham như có tia
chớp vụt qua, bừng sáng trong nháy mắt.
Lúc này, Tần Thù Hoa đã nhắm mắt chờ
đợi. Miệng bà ta chỉ cách hắn một xentimet. Cảm giác buồn bực và chua xót mãnh
liệt dội vào lòng Lâm Thanh Nham, nhưng trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ rõ ràng,
hắn không thể từ chối, hắn chỉ có một con đường là hôn bà ta.
Trong xe vô cùng tĩnh mịch, trong
lòng Lâm Thanh Nham dậy sóng, thân hình hơi run rẩy, hắn cúi thấp đầu. Cảm nhận
được động tác của hắn, Tần Thù Hoa giơ tay ôm cổ hắn, ép môi bà ta vào môi hắn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lâm Thanh
Nham, hắn không hề có cảm giác gì ngoài đầu lưỡi ươn ướt trơn trơn
quấn vào
nhau. Miệng Tần Thù Hoa vẫn còn hơi rượu nhàn nhạt. Đúng lúc này, Lâm Thanh
Nham cảm thấy một bộ phận trên cở thể bắt đầu nở to và cương cứng. Phản ứng này
khiến hắn trở nên tỉnh tháo, cảm giác sỉ nhục bị đè nèn ùa về như thác lũ trong
giây lát. Hắn muốn đẩy người Tần Thù Hoa. Nhưng trên thực tế, động tác của hắn
chỉ là nghiêng đầu rời khỏi bờ môi của bà ta. Bốn mắt nhìn nhau. Khi bắt gặp
nếp nhăn ở khóe mắt Tần Thù Hoa, cơn buồn nôn lại dội lên cổ họng hắn.
Lâm Thanh Nham cố gắng nín nhịn, để
không nôn thốc nôn tháo ra xe ô tô. Tần Thù Hoa không hề phát giác. Tưởng hắn
ngượng ngùng và căng thẳng, bà ta tiếp tục tựa đầu vào vai hắn, nói nhỏ: “Thanh
Nham, tôi rất vui mừng”
Cuối cùng cũng đến ngôi biệt thự của
Tần Thù Hoa, Lâm Thanh Nham và người trợ lý đỡ bà ta xuống xe. Người trợ lý
nói: “Tiểu Lâm, cậu đưa Tần tổng lên nhà.”
Lâm Thanh Nham như bị điện giật, lập
tức buông người Tàn Thù Hoa, lùi lại phía sau một bước: “Sáng mai tôi còn có
công việc, tôi cùng anh về.”
Tần Thù Hoa không lên tiếng, người
trợ lý vừa định mở miệng, Lâm Thanh Nham nói tiếp: Chúc Tần tổng ngủ ngon, trợ
lý trưởng ngủ ngon, tôi đi trước đây.” Nói xong, hắn liền quay người bỏ đi. Sau
lưng vang lên giọng nói của trợ lý trưởng, ngữ khí có vẻ không vui: “Cậu làm
gì…” Anh ta không nói hết câu, có lẽ bị Tần Thù Hoa ngăn lại. Lâm Thanh Nham
rảo bước càng nhanh hơn, mặc kệ người ở phía sau có dõi theo hắn hay không. Hắn
nhanh chóng rời khỏi ngôi biệt thự.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Nham
gửi đơn xin thôi việc đến công ty, đồng thời xin nghỉ ốm khống đi làm. Ba ngày
sau, người trợ lý gọi điện thoại, hắn trực tiếp bấm nút đỏ, không nghe điện
thoại. Một lúc sau, Tần Thù Hoa đích thân gọi ddienj, Lâm Thanh Nham vẫn không bắt
máy, hắn thậm chí tắt luôn điện thoại.
Vài
ngày sau, thủ tục thôi việc được giải quyết, Tần Thù Hoa và người trợ lý đều
không lộ diện.
Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại sự
việc này, Lâm Thanh Nham hiểu ra một điều, có lẽ do phản ứng quá khích của hắn
mới chọc tức Tần Thù Hoa, khiến bà ta sử dụng thủ đoạn “bát cơm sắt” để đối phó
hắn. Nếu lúc đó hắn xử lý khéo mọi chuyện khéo léo hơn, Tần Thù Hoa có khả năng
bỏ qua cho hắn. Tất nhiên cũng có khả năng bà ta không buông thả.
Chỉ là lúc bấy giờ, hắn cảm thấy quá
bị sỉ nhục, hắn không muốn đối diện với Tần Thù Hoa. Nguyên nhân không chỉ vì
bà ta lợi dụng chức quyền đưa đẩy hắn, mà nguyên nhân quan trọng nhất là, hắn
bị lợi ích làm mê muội đầu óc, lại chủ động hôn bà ta.
Ở thời điểm đó, Lâm Thanh Nham cho
rằng, sự việc coi như kết thúc.
Cho tời khi hắn liên tiếp đi xin
việc ở mấy công ty đầu tư, rõ ràng biểu hiện của hắn lúc phỏng vấn rất tốt,
nhưng đều bị từ chối, hắn mới cảm thấy mọi chuyện không bình thường. Sau đó, có
người bắn tin cho hắn: “Sao cậu lại đắc tội Tần thị? Bọn họ đã buông lời, phải
“phong tỏa” cậu.”
Phong tỏa? Đối với một người thanh
niên mới tốt nghiệp chưa đầy nữa năm, từ này quá long trọng. Nhưng trên thực
tế, đường đường Tần tổng của Tần thị định phong tỏa một nhân vật “tép riu”,
đúng là dễ như trở bàn tay.
Lâm Thanh Nahm bị ép ngang ép dọc,
chỉ có thể đi nhưng công ty nhỏ không tiếng tăm xin việc. Nhưng chuyên ngành
của hắn là toán học, hắn có thể làm gì? Nhân viên văn phòng? Để lĩnh mức lương
thấp, làm việc cùng đám đồng nghiệp tầm thường, trong khi ông chủ công ty đến
một tờ giấy photo cũng tính toán rõ ràng với nhân viên?
Dù là công việc như vậy, Lâm Thanh
Nham cũng không thể làm lâu. Hắn rõ ràng làn gười xuất sắc nhất, nhưng vẫn vô
duyên vô cớ bị đuổi việc. Những người xung quanh giấu kín như bưng, còn hắn chỉ
có thể trầm mặc.
Vài tháng sau, Lâm Thanh Nham cuối
cùng cũng bị dồn vào đường cùng. Khoản tiền vay đi học bốn năm vẫn phải trả, mà
trong túi hắn chẳng có một đồng. Hắn đói bụng suốt ba ngày, lang thang trên
đường phố. Người của Tần tổng có lẽ cảm thấy đã đến lúc, bón họ trắng trợn lái
xe bám theo Lâm Thanh Nham.
Lâm Thanh Nham vẫn không chịu khuất
phục, đi hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, xin làm nhân viên phục vụ. Đám
người của Tần tổng chờ bên ngoài của. Ông chủ nhà hàng thayas khí thế như vậy,
không dám nhận hắn vào làm việc.
Chạng vạng, cuối cùng cũng có một
quán ăn chịu nhận Lâm Thanh Nham. Hắn chạy đi chạy lại cả buổi tối trong quán ăn nhỏ nóng bức.
Ngay bản thân hắn cũng không biết, hắn ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự từ lúc
nào.
Khi tỉnh lại, Lâm Thanh Nham phát
hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, trên người mặc bộ
quần áo sạch sẽ. Đây là một căn phòng sang trọng, có thể ngắn cả thành phố về
đêm.
Bên cạnh giường để một khay thức ăn.
Lâm Thanh Nham bò dậy, ăn ngấu nghiếm.
Làn gió đem thổi tung bay tấm rèm
màu trắng, Tần Thù Hoa ngồi sau tấm rèm, dịu dàng nhìn hắn.
Bà ta không lên tiếng, Lâm Thanh
Nham cũng chẳng mở miệng.
Một lúc lâu sau, Tần Thù Hoa thở
dài: “Việc gì cậu phải cứng đầu như vậy? Thanh Nham, tôi có thể giúp cậu thực
hiện ước mơ, tôi có thể thay đổi cuộc đời cậu. Trên thế giới này không phải ai
cũng có cơ hội như vậy.”
Mười năm trôi qua như một giấc mộng.
Khi ngoảnh đầu nhìn lại, Lâm Thanh Nham đã 32 tuổi, Tần Thù Hoa 54 tuổi.
Bầu trời ở Hồng Kông rất xanh. Mỗi
sáng sớm thức giấc, Lâm Thanh Nham đều mặc áo choàng ngủ màu đen, đứng ngoài
ban công, lặng lẽ ngắm mặt trời mọc. Những lúc như vậy, Tần Thù Hoa hoặc là tựa
vào lòng hắn, hoặc là ngắm thân hình cao lớn của hắn từ phía sau, mỉm cười
không lên tiếng.
Những năm này, người ngoài đều cho
rằng, Lâm Thanh Nham sống rất tốt. Ngay cả bản thân hắn nhiều khi cũng có suy
nghĩ tương tự.
Hắn
là con nuôi của chủ tịch tập đoàn Tần thị. Xuất phát từ công việc quản lý một
công ty đầu tư nhỏ, hắn đã leo lên nắm nữa giang sơn Tần thị. Người xung quanh
tâng bốc hắn: “Lâm tổng cứ như con trai ruột của Tần tổng thật sự. Trong công
việc làm ăn cũng sáng suốt và có khí thế như Tần tổng.” Đương nhiên là giống. Hắn
do một tay Tần Thù Hoa đào tạo, bất kể làm người, làm ăn hay làm tình.