Lâm Thanh Nham có rất nhiều tiền.
Tiền tiêu vặt Tần Thù Hoa cho, lương bổng của một người quản lý cao cấp và tiền
kiếm được từ các dự án đầu tư riêng… Tuy so với tài sản của Tần thù Hoa, tiền
của hắn chỉ là hạt muối bỏ bể, nhưng đủ cho hắn tiêu xài mấy đời. Lâm Thanh
từng gửi một món tiền về cho cô giáo chủ
nhiệm cũ. Cô giáo rất kinh ngạc và vui mừng, đồng thời kiên quyết không nhận,
nhưng Lâm Thanh Nham cứ nhất định cho cô. Hằng ngày, hắn đi tập thể hình, tham
gia party, vũ hội, hiệp hội chơi golf, sống như một người thuộc tầng lớp thượng
lưu thật sự.
Có lẽ Tần Thù Hoa thật lòng thích
hắn, vì bao năm qua, bà ta chẳng có người đàn ông nào khác. Nhiều lúc, Lâm
Thanh Nham và bà ta quấn quýt bên nhau như đôi tình nhân thật sự.
Chỉ là nữa đêm tỉnh giấc, Lâm Thanh
Nham lại phát hiện Tần Thù Hoa lại có thêm sợi tóc bạc, gương mặt mỗi năm bà ta
phải bỏ ra khoản tiền cực lớn để duy trì làn da trắng, mịn màng nhưng ngày càng
giống mặt giả. Bên trong lớp quần áo sang trọng là làn da nám nhũn nhẽo của
người già… Cả căn phòng đầy không khí mục nát khiên người khác nghẹt thở. Vậy
mà hắn chìm đắm trong đó, tương lai tốt đẹp đến mấy cũng sẽ lụi tàn.
Một lần về nước, Lâm Thanh Nham kiếm
được rất nhiều kali xyanua từ mỏ vàng. Nghe nói đay là một loại thuốc độc khiến
con người không đau đớn khi chết đi. Hắn nghĩ kiểu gì cũng sẽ có ngày, không
phải Tần Thù Hoa chết thì là hắn chết. Bất kể là ai, cũng nên ra đi một cách
bình thản và vui vẻ.
Thế nhưng, đối tượng Lâm Thanh Nham
sát hại đầu tiên là một cô gái không
liên quan.
Thời gian đó, Tần Thù Hoa đi
Malaysia nghỉ dưỡng, Lâm Thanh Nham ở lại Hồng Kong quản lý tập đoàn. Hắn làm
việc đến nữa đêm, quay về ngôi biệt thự đối diện với căn phòng trống lạnh lẽo.
Bộ đồ ngủ của Tần Thù Hoa còn vứt bừa bãi trên giường, cả căn phòng phảng phất
mùi nước hoa nhàn nhạt của bà ta, trong thù rác còn bao cao su bọn họ dùng ngày
hôm qua. Lâm Thanh Nham đột nhiên cảm thấy không chịu đựng nổi, hắn lái xe rời
khỏi ngôi biệt thự, một mình lao đi trong đêm tối.
Lâm Thanh Nham đã gặp Linda tại một
quán bar ở Lan Quế Phường. đó là một cô gái vô cùng sạch sẽ xinh đẹp. cô gái
ngoài 20 tuổi. Lúc cười, đuôi mắt cô cong cong, trên gương mặt xuất hiện hai
lúm đồng tiền. Cô gái thu hút sự chú ý
của tất cả đám đàn ông trong quán bar.
Có lẽ Lâm Thanh Nham có tiềm chất
phạm tội trời sinh, mặ dù lúc bấy giờ hắn hoàn toàn không có ý nghĩ giết cô
gái. Nhưng hắn vô thức rời khỏi quán bar, chời đợi ở một ngõ nhỏ không người,
chờ cho đến khi Linda ra ngoài lấy xe.
Sự việc diễn ra sau đó hết sức tự
nhiên. Người đàn ông đẹp trai, gương mặt u sầu, lái xe hơi sang trọng luôn có
sức thu hút với bất cứ cô gái nào. Linda lên ô tô của Lâm Thanh Nham, hai người
hôn nhau cuồng nhiệt. Xe đi đến nửa đường, bọn họ không thể kiềm chế, dừng lại
làm tình một lần.
Lâm Thanh Nham đưa cô gái đi biệt
thự riêng của hắn. lúc Tần Thù Hoa không ở Hồng Kong, hắn thích ở một mình.
Buổi tối hôm đó, hắn và Linda trải qua cuộc ân ái rất tự do, kịch liệt và vui
vẻ. Thân thể của cô gái trẻ tươi mát sạch sẽ, làm da trắng nõn mịn màng giống
như có thể nhỏ ra nước. Lâm Thanh Nham liếm mút từng tấc da trên người cô gái,
đến nơi bí ẩn và gót chân hắn cũng ko bỏ qua. Linda cười mắng hắn: “Anh đúng là
biến thái.”
Biến thái ư? Có lẽ vậy, Lâm Thanh
Nham chỉ biết hắn như một con cá sắp chết, cuối cùng cũng nhận được dưỡng khí
tỏng nước, bao nhiêu cũng không đủ. Đến cuooiis cùng, Linda không chịu nổi,
cười cười đẩy người hắn: “Anh dũng mãnh quá, em chịu thôi. Em phải về nhà đây,
ánh lái xe đưa em về nhé.”
Đôi mắt Lâm Thanh Nham tối sầm lại
như dã thú, một có thú trắng trẻo nho nhã. Hắn ấn Linda trở về giường.
Khó khăn lắm mới được cứu rỗi, hắn
nỡ lòng nào bỏ qua. Nếu chỉ còn lại một mình hắn, hắn sẽ chết, hặt thật sự
không sống nổi.
Hơn mười ngày sau đó, Lâm Thanh Nham
dùng dây xích trói Linda trên giường. Ban ngày, hắn cho cô uống thuốc ngủ. Đợi
cô ngủ say hắn mới đi làm. Buổi tối trở về, hễ có thời gian là hắn làm tình với
cô. Hắn cho cô uống thuốc kích dục dành cho nữ giới của Nhật Bản. Tần Thù Hoa
thỉnh thoảng cũng dùng một ít loại thuốc này. Lâm Thanh Nham tăng thêm lượng
cho vật cưng nhỏ của hắn. Những buổi tối thời gian đó tuyệt vời đến mức khiến
hắn điên đảo thần hồn. Bảo bối nhỏ nằm trên lồng ngực hắn, khuất phục dưới thân
hắn, chỉ muốn giành được sự ân sủng của hắn.
Sự việc kết thúc vào buổi tối trước
khi Tần Thù Hoa trở về Hồng Kong.
Lúc này, Linda chỉ còn là cái xác
không hồn, mê mê man man. Lúc có ý thức, cô khóc lóc cầu xin Lâm Thanh Nham
đừng giết cô.
Nhưng hắn không thể không ghiết, hắn
không phải là thằng ngốc, hắn biết bản thân đã phạm tội rất nặng. Bây giờ, Lâm
Thanh Nham không muốn chết. Hắn cảm thấy bản thân sống lại. Sức sống mơn mởn
của Linda phảng phất truyền vào cơ thể hắn.
Hắn rất vui vẻ.
Linda ra đi nhẹ nhàng. Chất kali
xyanua khiến khuôn mặt cô hơi ửng đỏ. Lâm Thanh Nham để thi thể Linda trong kho
đông lạnh của ngôi biệt thự ba ngày. Cuối cùng, hắn quyến luyến lái xe tới vùng ngoại ô hoang vu, giấu xác cô trong
rừng núi sâu.
Tần Thù Hoa lần đầu tiên cảm nhận
được sự thay đổi của Lâm Thanh Nham.
Lâm Thanh Nham trước kia tuy thân
mật với bà ta như vợ chồng, nhưng luôn có một vẻ xa cách và cô độc khó diễn tả,
khiến bà ta vừa yêu vừa hận. Gần đây, hắn ngày càng dịu dàng và chủ động,
nụi
hôn mãnh liệt hơn trước, ánh mắt nhìn bà ta cũng đầy vẻ ái mộ. Cử chỉ của hắn
có khí chất gợi cả và mê hoặc của người đàn ông trưởng thành.
Trong sự nghiệp, Lâm Thanh Nham
ngày càng lão luyện. Tần thị dưới sự điều khiển của hắn nhanh chóng mở rộng. Mọi
người đều nói Lâm Thanh Nham sẽ dẫn dắt Tần thị bước vào thời kỳ phát triển với
tốc độ cao thứ hai…
Hắn giống viên ngọc trai cuối
cùng cũng rửa sạch bụi bặm, bắt đầu tỏa sáng.
“Tại sao?” Một lần, Tần Thù Hoa
thở hổn hển hỏi Lâm Thanh Nham khi bà ta bị hắn đè xuống thân, cuồng nhiệt đòi
hỏi.
Lâm Thanh Nham cúi đầu hôn bà ta.
Một lúc sau, hắn mới trả lời: “Vì tôi yêu mình. Thật ra, tôi luôn biết điều đó,
mình cũng biết đúng không? Trước kia là tôi không chịu nhìn thẳng vào trái tim
của bản thân.”
Đây là lời tỏ tình bùi tai nhất
mà Tần Thù Hoa từng nghe trong cuộc đời. Dù là một nữ cường nhân mạnh mẽ, sáng
suốt của giới thương mại, nà ta cũng không có cách nào thoát khỏi biển tình.
Sau khi phát hiện mắc bệnh ung
thư, Tần Thù Hoa không một chút do dự, lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho
Lâm Thanh Nham. Bà ta vốn không chồng không con, Lâm Thanh Nham đi theo bà ta
nhiều năm như vậy, không để lại tài sản cho hắn thì cho ai?
Lâm Thanh Nham không có phản ứng
đặc biệt, chỉ mỉm cười nói với bà ta: “Mình muốn làm thế nào thì làm”
Tần Thù Hoa có chút cảm khái,
nhưng cũng được an ủi. Bà ta biết lý do tại sao Lâm Thanh Nham không bận tâm.
Bây giờ một mình hắn có thể tự tạo dựng sự nghiệp. Hắn là người do một tay bà
ta đào tạo, lớp người sau vượt lớp người trước. Có lẽ chỉ vì tình ý nên hắn tiếp
tục ở lại bên cạnh bà ta.
Ở giai đoạn cuối, hai người rất
ít khi thân mật. Tần Thù Hoa sống ở viện điều dưỡng tư nhân cách xa trung tâm
thành phố. Lâm Thanh Nham bỏ mọi công việc, hầu hạ bà ta chu đáo. Một vài bác
sĩ và y tá không rõ ngọn nguồn, cười nói: “Lâm thiếu có hiếu với Tần tổng còn
hơn cả con trai ruột.” Thậm chí có lúc đầu óc không tỉnh táo, Tần Thù Hoa xoa đầu
Lâm Thanh Nham thở dài: “Con trai tôi còn sống, năm nay cũng 22 tuổi rồi. Nếu cậu
thật sự là con trai tôi thì tốt biết mấy.”
Mỗi khi nghe lời khốn nạn này từ
miệng Tần Thù Hoa, nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Nham có thể dùng từ xán lạn
để hình dung: “Quan hệ của chúng ta đâu có khác biệt. Mình coi toi là tình nhân
cũng được, con trai cũng được. Tôi thì luôn coi mình là người phụ nữ quan trọng
nhất trong cuộc đời.”
Mặc dù dành phần lớn thời gian ở
viện điều dưỡng, Lâm Thanh Nham vẫn cần quay về công ty xử lý công việc.
Phùng Diệp xuất hiện vào thời
gian này.
Có những người xuất sắc bẩm sinh,
bất kể đứng ở vị trí nào cũng có thể thu hút ánh mắt của người xung quanh, ví dụ
như Phùng Diệp.
Phùng Diệp là giám đốc dự án của
công ty đối tác. Anh ta có tài năng xuất chúng khiến người khác không khỏi cảm
htans. Thêm vào đó là ngoại hình tuấn tú, tính cách trầm ồn chững chạc. Mặc dù
không có chỗ dựa nhưng anh ta vẫn nhanh chóng được biết đến trên thương trường.
Phùng Diệp khiến Lâm Thanh Nham
nhìn thấy bản thân thời trẻ. Nếu không có những chuyện xảy ra sau này, có lẽ hắn
không một bước tới trời như bây giờ. Nhưng hắn sẽ sống như Phùng Diệp, cũng trẻ
trung và rực rỡ tươi đẹp tương tự.
Đó là vì cuộc đời Lâm Thanh Nham
luôn mong muốn. Nhưng đời người vĩnh viễn không thể quay đầu. Hắn là Lâm Thanh
Nham, không phải là Phùng Diệp. Mặc dù trong tay hắn có cả đế quốc thương mại,
dù hắn đã giết chết năm người, hắn cũng không thể cứu rỗi bản thân.
Ba tháng sau đó, Lâm Thanh Nham
biết được thân thế của Phùng Diệp.
Hắn còn nhớ rõ, đó là một ngày trời
mưa tầm tã, hắn lái xe rời khỏi viện điều dưỡng. Giữa đường bị đau dạ dày nên hắn
dừng xe, nghỉ ở một quán cà phê gần đó. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy người trợ
lý của Tần tổng lái xe đi lên đỉnh núi trong mưa gió.
Thời gian thấm thoát thoi
đưa, người trợ lý từng trải như hồ ly ngày nào giờ đã là người đàn ông trung
niên tóc mai đốm bạc. Sau khi kiểm soát Tần thị, Lâm Thanh Nham đã tìm cớ đẩy
ông ta khỏi nghiệp vụ của công ty, khiến ông ta trở thành người nhàn rỗi giàu
có.