Đây là một nụ hôn vô cùng mềm mại mà triền miên, hệt như con người Ninh Hi.
Lương Tân Hòa nghiêng đầu, hai tay vòng qua cổ cô ấy, một tay Ninh Hi cầm mắt kính, tay còn lại ôm lấy lưng cô.
Cánh môi hai người cũng không thâm nhập, mà chỉ chạm nhẹ.
Sau khi tách ra, họ ôm lấy nhau, cảm nhận nhịp tim kịch liệt cũng nhiệt độ cơ thể của nhau.
"Khi nào chị bắt đầu viết?" Lương Tân Hòa phá vỡ trầm mặc, nhẹ giọng hỏi.
"Uhm, sau khi ký hợp đồng, chỉ phải dành thời gian chỉnh lý lại rồi mới viết." Giọng Ninh Hi cũng trầm xuống.
Giữ tư thế này lâu cũng khiến cơ thể không thoải mái, các cô điều chỉnh một tý, dựa vào sofa, mặt đối mặt nói chuyện.
"Vậy lúc chị tập trung viết có thói quen gì không?"
"......!Cần rất nhiều thời gian ở một mình." Ninh Hi khựng lại, ánh mắt nhìn cô tỏ ý áy náy.
"Dạ, em hiểu mà." Lương Tân Hòa tươi cười trấn an cô ấy, "Cũng lâu rồi chị không ra sách mới, em nghĩ độc giả rất chờ mong đó."
"Mấy năm nay trạng thái không tốt." Hàng mi dài của Ninh Hi rủ xuống, bắt đầu vô thức chuyển động cặp kính trong tay.
Dáng vẻ cô ấy dùng những tay mảnh khảnh và trắng nõn chuyển động mắt kính trong vô thức thật đẹp, Lương Tân Hòa hoa si vài giây.
Cô vội vàng định thần, hỏi: "Em có ảnh hưởng đến quyết định của chị không, có phải do em nên chị mới đồng ý cải biên 《Đêm dài 》?"
"Chị đã xem qua bộ phim đó, rất thích," Ninh Hi nhìn nhìn cô, trong mắt có ý cười, "Đương nhiên em cũng là một phần của nguyên nhân."
Lúc Dư Bối nói với cô còn lo lắng cô sẽ không đồng ý, bởi vì có vài tác giả để ý chuyện viết chuyển thể cho người khác, chỉ thích tác phẩm gốc của họ.
Trong điện thoại, cô ấy uyển chuyển, nỗ lực muốn thuyết phục cô: "Đầu tiên là doanh thu phòng vé rất tốt, đạo diễn và diễn viên đều rất có tiếng, chỉ cần sách xuất bản thì không cần phải lo không bán được.
Hơn nữa, tiền nhuận bút còn rất hậu hĩnh, quan trọng nhất là, đạo diễn rất vừa ý với cậu, ông ta đã đọc qua sách của cậu, đương nhiên nếu cậu để ý thì tôi có thể từ chối."
Ninh Hi cười cười: "Tôi hiểu được, chờ tôi hỏi ý kiến bạn gái rồi sẽ nói lại với cậu."
"Ừ được, ủa alo......" Dư Bối thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, "Lần đầu tiên cậu nói với tôi về tình trạng tình cảm của cậu đó, chà, cậu......! Tôi chờ tin của cậu."
Bỏ điện thoại xuống, thật ra Ninh Hi đã đồng ý ngay.
Trước kia, chỉ có mình cô thì không sao cả, ột người ăn no cả nhà không lo, hơn nữa số tiền cô có trong sổ tiết kiệm cũng không tệ, nhưng hiện tại có Lương Tân Hòa, kiếm thêm tiền chẳng bao giờ sai cả.
Lương Tân Hòa cười ôm lấy eo cô: "Em rất vui."
Một tay Ninh Hi ôm vai cô, tay kia muốn đeo kính lại, Lương Tân Hòa ngăn cô lại: "Khoan..."
Cô ấy nghiêng người qua, lại hôn lên môi cô: "Lại hôn một chút."
Ninh Hi đang muốn đeo kính thì dừng động tác lại, nhẹ nhàng đáp lại cô ấy.
- ---
Lương Tân Hòa suy nghĩ, loại chuyện như hôn môi liệu một hai lần sẽ thành thục không, nụ hôn lần này có cảm giác nóng bóng hơn lần trước một chút.
Các cô dựa vào nhau càng gần, tim đập nhanh hơn.
Mắt kính của Ninh Hi vô tình bị cô đặt sang một bên, dần dần, môi hai người mở ra, từng chút một hòa vào nhau.
Ninh Hi khẽ hừ một tiếng rất nhẹ, lòng Lương Tân Hòa kịch liệt run lên, người mềm nhũn ra.
Hơi thở của hai người không ổn định, thoáng tách ra, gương mặt