Lương Tân Hòa chân chính ý thức được mình là bạn gái của Vị Hiểu khi Ninh Hi bắt đầu viết 《 Đêm dài 》.
Khi cô vào nhà Ninh Hi, cô có thể cảm giác được cô ấy phân thân nói chuyện với mình, còn phải làm cơm cho cô.
Có lo lắng sẽ làm phiền Ninh Hi, còn Ninh Hi lại lo cô trống trải.
Hai ngày sau, Lương Tân Hòa chủ động nói: "Chị tập trung viết đi, không sao cả, cuối năm công việc của em cũng rất bật.
Ninh Hi hơi hơi nhíu mày, bộ dạng rối rắm khó xử.
Lương Tân Hòa âm thưởng thức dáng vẻ lúc này của cô ấy, sau đó hôn nhẹ lên môi Ninh Hi: "Không sao cả."
"Chị sẽ viết xong nhanh thôi." Ninh Hi vuốt ve mái tóc của cô.
"Uhm, đến lúc đó em phải là độc giả đầu tiên đấy nhé." Lương Tân Hòa chớp chớp mắt với cô ấy.
"Đó là đương nhiên." Ninh Hi cười cười nhìn cô.
"Thế em đây đi trước......" Lương Tân Hòa đứng lên, "Chị cố lên nha."
"......!Ừ." Ninh Hi nhìn bóng dáng của cô, khuôn mặt giãn ra bỗng chốc lại nhăn mày lại, im lặng thở dài.
Lương Tân Hòa rủ mi đứng trước cửa, dừng một lát rồi mới rời đi.
Cô giấu đi những tư tưởng lo lắng linh tinh, quyết tâm dùng năng lực của mình giữ lấy Ninh Hi.
Mỗi ngày cô đều sẽ gọi đồ ăn tối cho Ninh Hi, đồ ăn từng ngày đều khác nhau.
Tuần nào cũng đều tặng hoa một lần cho cô ấy, sau đó gọi người giúp việc dọn dẹp phòng cho Ninh Hi theo thời gian biểu của cô ấy.
Các cô không gặp mặt nhưng mỗi ngày đều nhắn WeChat và gọi điện thoại cho nhau.
Lương Tân Hòa cảm thấy Ninh Hi rất áy náy có lỗi với mình, dù cho mình đã nói là không sao, nhưng cô có thể cảm nhận được từ trong giọng nói của cô ấy.
Cô cảm thấy như thế lại càng làm phiền Ninh Hi, chỉ đành giảm bớt số lần tìm cô ấy.
Dần dà, tần suất các cô nói chuyện từ mỗi ngày đổi thành ba ngày một lần, gọi điện thoại cũng dần dần chuyển thành nhắn WeChat.
Các cô giống như trở nên càng ngày càng xa lạ, dường như ngày càng không giống như một đôi tình nhân vừa ở bên nhau.
Lương Tân Hòa mạnh mẽ đè nỗi lo trong lòng xuống, nói với bản thân là vượt qua khoảng thời gian này sẽ tốt thôi.
Đúng lúc trong công ty có một vị khách đặt hàng thiết kế một biệt thự cao cấp, cô bèn chủ động tiếp nhận.
Hàn Khai Lượng hỏi: "Em đi được sao?"
"Vừa hay lúc này chị ấy rất bận, tránh làm phiền chị ấy, em bận một chút cũng không sao."
Hàn Khai Lượng liếc nhìn cô một cái, lại hỏi: "Hai người ổn chứ?"
"Khá tốt." Lương Tân Hòa lên tiếng.
"Thế à." Hàn Khai Lượng lại nhìn cô, không nói gì thêm.
Sau khi tiếp nhận công việc, Lương Tân Hòa đã gọi điện cho Ninh Hi, lúc đối mặt với tiếng chuông điện thoại, bỗng cô thấy căng thẳng đến lạ.
"Tân Hòa à?"
"Dạ," Tim Lương Tân Hòa khựng lại, rồi lại nhảy lên, "Có làm phiền chị không?"
Ninh Hi im lặng vài giây, khi lên tiếng thì giọng nói càng mềm mại hơn, "Không đâu, chị đang nghỉ ngơi."
"Vậy thì tốt rồi." Lương Tân Hòa cười cười, "Buổi tối em qua đó được không? Chúng ta ăn cơm chung nhé."
"Được," không khí tức khắc nhẹ nhàng, âm điệu của Ninh Hi, "Chị nấu cơm?"
"A không không không, em mua là được rồi, chị cứ ở nhà đi."
"......!Kỳ thật làm bữa cơm cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu."
"Thật sự không cần," Lương Tân Hòa cười nói, "Nhà chị còn có rượu không?"
"Có.
Có rượu vang đỏ, được chứ?" Ninh Hi nhẹ giọng cười.
"Được." Lương Tân Hòa học theo giọng điệu của cô ấy, cuộc gọi vẫn tiếp tục, yên tĩnh vài giây nhưng cả hai đều không cúp máy.
"......Tan ca chị đón em nhé?" Giọng Ninh Hi dịu dàng bay vào tai cô.
"A......" Lương Tân Hòa vừa muốn nói không cần, Ninh Hi đã giành trước một bước, "Ra ngoài một chút cũng tốt."
Lương Tân Hòa cười khẽ ra tiếng: "Cũng được, không thì xe chị bị gỉ mất."
Ninh Hi: "Không đâu, em ở công ty chờ chút, chị đến ngay."
Lương Tân Hòa: "Lái xe cẩn thận một chút."
Ninh Hi gật gật đầu: "Ừ."
Lương Tân Hòa cười lại học theo cô ấy: "Ừ."
Hai người ở trong điện thoại không hẹn mà cùng mà cười rộ lên.
"Chờ chị."
"Dạ.".
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
Cúp máy, Lương Tân Hòa cầm điện thoại, nghiêng nghiêng đầu, nhấp miệng nở nụ cười,
Hơn hai mươi phút sau, xe Ninh Hi đến.
Cô mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ.
Ninh Hi mặc áo khoác nỉ màu be, làm cho mặt mày cô đặc biệt xinh đẹp, cô ấy vươn tay cài dây an toàn giúp Lương Tân Hòa.
Lương Tân Hòa ngắm cô ấy, gần hai tuần không gặp, trong khoảng thời gian ngắn bỗng có chút ngại ngùng.
"Đi nhé?" Ninh Hi đưa mắt nhìn cô dịu dàng, hỏi lại lần nữa.
"À dạ." Lương Tân Hòa gật đầu, cười hỏi: "Chúng ta ăn ở ngoài luôn đi chị?"
"Được thôi, ăn cái gì? Khoai sọ hầm?"
"Chị bị dị ứng mà, chúng ta ăn món khác, em muốn ăn súp lơ."
"Được thôi, vậy tìm một nhà hàng Hồ Nam đi."
"Dạ, em đói lắm rồi, chị cứ chạy từ từ."
"Không có việc gì......!Con đường này chị quen lắm."
"Đại văn hào, em không muốn nói chị đâu" Lương Tân Hòa cùng nàng nói giỡn, "Nhưng không phải trong việc lái xe thì chị chỉ là một đứa xe sao?"
"Ồ, thế em là gì?"
"Em đương nhiên là lão......" Lương Tân Hòa mặt nóng lên, húng hắng, "Em đương nhiên là tài xế già rồi!"
*Ỏ, lái xe là tiếng lóng bên đó chỉ chuyện chăn gối đó mọi người
Ninh Hi nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Lương Tân Hòa quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ninh Hi âm thầm cong cong môi.
Hai người ăn xong rồi bữa tối, Ninh Hi lại lái xe về tiểu khu của hai cô.
"Hạng mục này buộc em phải liên tục qua bên Nam Thành sao?"
"Cũng không phải, đoàn đội có ba người nhưng em là người dẫn đầu, nếu gọi điện thoại hoặc call video được thì em không cần phải qua đó."
Ninh Hi trầm mặc vài giây mới hỏi: "Em lái xe hay đi tàu cao tốc?"
"Có lẽ là cao tốc, khoảng hai giờ sẽ đến đó."
"Ừ, lái xe qua sẽ mệt hơn."
"Dạ, đúng vậy thật."
Lương Tân Hòa nhìn nhìn cô, nói: "Mấy ngày nay chị cũng phải viết sách, nên em đã nghĩ......!Như vậy cũng được, chờ bọn mình hết bận dịp này......"
"Ừm, chị hiểu." Ninh Hi quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt nhu hòa, "Trước năm mới chị sẽ viết xong."
"Hôm nay đã là tháng 12 rồi, chị nói là cuối tháng sao?"
"Hẳn là có thể."
"Được thôi." Lương Tân Hòa cười đáp.
Ánh đèn chập chờn ngoài cửa sổ, chiếu sáng đường về nhà của hai cô, làm lo lắng thầm kín trong lòng cô cũng tan đi không ít.
Ninh Hi lái xe vào tiểu khu của hai người, khi xe dừng lại, Lương Tân Hòa chủ động nghiêng người ôm cô ấy.
Ninh Hi đè tay cô lại: "Xin lỗi, quyển sách này đến thật không đúng dịp."
Lương Tân Hòa mím môi, má lúm đồng điếu lộ ra, trở tay nắm lấy tay cô ấy, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
"Thế......!Mấy ngày nay chị có nhớ em không?" Tầm mắt cô từ dời từ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên mắt Ninh Hi.
Ninh Hi không trả lời, dịu dàng nhìn cô, đến gần hơn một chút: "Chị muốn hôn em, được chứ?"
Lương Tân Hòa thoáng cắn môi, lí nhí: "......!Chị đã trả lời câu hỏi của em đâu."
Dưới ánh đèn mơ hồ của bên trong xe có thể thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, Ninh Hi vươn tay sờ sờ, Lương Tân Hòa đã cướp trước một bước hôn lên môi cô ấy.
Hàng mi dài của Ninh Hi chớp chớp, Lương Tân đã lùi lại, nghiêm túc nói: "Phải về rồi, bye bye."
Cô xoay người mở cửa xe, bước xuống trước.
Ninh Hi đi sau cô, chạm môi dưới rồi cười nhẹ.
Lương Tân Hòa vừa đi vừa cười, trời ạ, chính mình thật sự càng lúc càng trẻ con.
Hai người trước sau chân vào thang máy, Lương Tân Hòa muốn duỗi tay ấn phím thì Ninh Hi đã nhanh tay hơn ấn số 15, giữ cổ tay cô rồi thuận thế nắm lấy.
Lương Tân Hòa mím môi nhịn cười, cho đến khi hai