Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà cũng thông qua chuyện này, còn có chuyện tin nhắn lần trước, cô mới rút ra kết luận, Hạ Du là một cô gái có nhiều tính toán trong lòng. Tuy trước nay cô chưa từng tiếp xúc với Hạ Du.
Lần duy nhất cô nhìn thấy diện mạo của Hạ Du, là từ trong ví tiền của Mục Viễn Hàng. Lần đó anh uống say, lúc cô dìu anh thì ví tiền rơi ra ngoài, cô mới nhìn thấy.
Trong tấm hình đó, hai người họ ngọt ngào ôm nhau, người nam cao to đẹp trai, người nữ ôm eo anh, rúc trong lòng anh, dịu dàng mảnh mai như chim nhỏ nép vào người.
Đó cũng là lần duy nhất cô nhìn thấy Mục Viễn Hàng cười dịu dàng như vậy.
Mục Viễn Hàng nghe cô nói xong, cau mày nhìn cô:
"Ý của cô là cô ấy cố ý hẹn tôi đến đó à?"
"Tôi không nói như vậy."
Dung Nhan cười lạnh phủ nhận lời của anh, cô cũng không nói trắng ra tất cả đều là Hạ Du bày ra, cô chỉ hỏi anh mấy câu mà thôi.
"Không thể nào!"
Anh mạnh mẽ phủ nhận lời của cô, sau đó lạnh lùng nhìn cô:
"Cô ấy không phải người như vậy!"
Dung Nhan nhìn dáng vẻ bảo vệ Hạ Du thế này của anh, không khỏi bật cười thành tiếng.
Anh nhấn mạnh Hạ Du không phải người như vậy, có nghĩa là anh chắc chắn cô đang nói dối.
À, ở trong mắt anh, Dung Nhan cô chính là một kẻ không ngừng nói dối như vậy đó.
Cô không có lòng dạ nào quan tâm anh nghĩ gì về mình, cũng không có lòng dạ nào tiếp tục câu chuyện này, cô nhìn con gái trong xe, thản nhiên đề nghị với anh:
"Như vậy, bây giờ có thể để cho tôi dẫn con gái đi chưa?"
Anh nhíu mày, trừng cô:
"Cô nói lời vừa rồi cho rõ ràng!"
Dung Nhan cười nhạo:
"Anh Mục à, anh hãy đến chỗ hẹn nhanh lên đi, đừng làm cho người trong lòng chờ tới sốt ruột chứ."
Cô mở miệng nói một tiếng người trong lòng, giọng đầy trào phúng, giẫm đạp lòng tự trọng của Mục Viễn Hàng, làm anh giận tới mức chỉ muốn bóp chết cô.
Sau khi Dung Nhan nói xong thì lướt qua anh, mở cửa xe ôm con gái xuống, cô nói
rõ hơn nữa thì sao chứ, anh đâu có tin cô.
Ném áo khoác tây trang trên người con gái lại cho anh, không thèm nhìn anh lần nào nữa, ôm con gái đi về phía ngược với anh, chuẩn bị gọi xe dẫn con gái về chỗ của Tô Tương.
Mục Viễn Hàng vừa muốn cất bước đuổi theo, di động lại đổ chuông. Anh nhìn thoáng qua tên người gọi, đành phải thôi, nhìn thoáng qua hướng hai mẹ con đi mất, sau đó vội vàng ngồi vào trong xe.
Không biết vì sao, sau khi anh ngồi vào trong xe, nhìn hình bóng người phụ nữ ôm con gái đi càng ngày càng xa khỏi anh trong kính chiếu hậu, chỗ nào đó trong lòng anh khó chịu tới mức anh không thở nổi nữa.
Nhất là, con gái được cô ôm vào lòng, mềm nhũn ghé vào đầu vai cô không ngừng nhìn về phía anh, ánh mắt vừa thất vọng lại vừa ấm ức, cô đơn mà ngoan ngoãn không quấy cũng không khóc...
Dung Nhan ôm con gái mới đi không được mấy bước, thì lại nghe thấy tiếng chuông di động của Mục Viễn Hàng vang lên sau lưng, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Hạ Du lại giục anh.
Trực giác của phụ nữ nói cho Dung Nhan, nhất định Hạ Du biết chiều hôm nay Mục Viễn Hàng tới nhà trẻ đón con, nhất định Hạ Du cũng biết Mục Viễn Hàng lại gặp cô, cho nên mới tìm cớ gọi Mục Viễn Hàng đi.
Trong điện thoại, hình như Hạ Du khóc, ha ha, vừa nãy cô cũng khóc trước mặt anh. Nhưng mà, nước mắt của Hạ Du làm anh đau lòng, lại xem nước mắt của cô như không có, ai quan trọng hơn, nhìn là hiểu ngay.
Người trong lòng quả nhiên là người trong lòng, chỉ một giọt nước mắt cũng có thể khiến anh xót xa.