Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dung Nhan bắt xe, dắt con gái đến chỗ ở của Tô Tương, Tô Tương vẫn chưa đi làm về, Dung Nhan làm bữa cơm chiều sắc hương vị đầy đủ.
Năm năm hôn nhân, khả năng nấu ăn của cô đi từ chỉ biết nấu mì đến mức có thể làm cả Mãn Hán toàn tịch.
Lúc đầu là vì làm cho Mục Viễn Hàng ăn, lúc đó cô tin chắc rằng muốn nắm lấy trái tim của người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày của anh. Cho nên cô loay hoay nghiên cứu trong bếp cả ngày, ngón tay từng bị cắt chảy máu, mu bàn tay cũng từng bị dầu nóng văng lên tới mức nổi bọt nước, sau này cuối cùng cô cũng nấu ăn ngon rồi, thứ có được là chỉ cần anh không cần phải đi xã giao thì sẽ về nhà ăn cơm.
Sau khi con gái sinh ra, lại có thêm một người cần cô chăm sóc, đương nhiên cô cũng vạn năng hơn.
Làm cơm chiều xong, Dung Nhan để phần lại cho Tô Tương về trễ, rồi hai mẹ con bắt đầu ăn cơm chiều.
Trong thời gian này, tâm trạng của Dung Nhan vẫn rất là bất an, cô sợ con gái sẽ hỏi chuyện cô muốn ly hôn với Mục Viễn Hàng, cô còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, ai ngờ cô bé lại không nhắc gì đến chuyện ly hôn nữa, vẫn líu ríu nói chuyện lý thú trong trường học với cô như trước.
Dung Nhan sợ con gái nhắc lại chuyện đó, nhưng mà lúc con gái lại không nhắc tới, làm như không có việc gì, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì cô không tin con gái đã quên chuyện ly hôn này rồi, chắc là cô bé nhìn ra cả đêm cô đều không vui vẻ gì, cho nên mới ngoan ngoãn không nhắc tới.
Đối mặt với cô con gái thông minh biết chuyện như vậy, sao Dung Nhan lại không khó chịu?
Đứa trẻ nào cũng đã là trái tim của mẹ mình, người mẹ nào cũng muốn cho con mình một gia đình đầy đủ Noãn Noãn nhất, muốn con mình được sống vui vẻ, cô lại khiến con gái mình phải chịu cảnh gia đình đơn thân...
Cô nói với Tô Tương về sự áy náy của mình với con gái, Tô Tương cũng là người từng li hôn và có con, cô ấy đồng cảm khuyên cô, nói cuộc hôn nhân của họ tan vỡ không phải là vì lỗi của
một mình cô. Hễ Mục Viễn Hàng quan tâm cô một chút thì bọn họ cũng sẽ không đi đến bước này, Mục Viễn Hàng cũng có sai, cô không cần tự trách như vậy.
Tô Tương cũng an ủi cô, nếu không thể quay đầu, vậy thì chỉ có thể khiến trái tim mình cứng rắn lên.
Dung Nhan nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ xíu mềm mại của con gái, rũ mắt xuống tiếp tục ăn cơm.
Đúng vậy, Tô Tương nói rất đúng, cô chỉ có thể làm trái tìm biến thành đá.
Cô sẽ cố gắng giành quyền nuôi dưỡng con gái, cố gắng ra ngoài làm việc, để cho con gái có cuộc sống đủ đầy khi đi theo cô, có lẽ đây là chuyện duy nhất cô có thể bù đắp cho con gái mình.
Sau bữa cơm chiều, Dung Nhan rửa chén ở trong phòng bếp, sau khi bước ra ngoài thì phát hiện cô bé đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa rồi. Cô thấy hơi khó hiểu, không biết sao đêm nay cô bé lại ngủ sớm như vậy, có điều vẫn tiến lên bế cô bé lên, đặt bé lên giường trong phòng ngủ của cô.
Mục Viễn Hàng đi chỗ của Hạ Du rồi, chắc là đêm nay sẽ không về nhà, Dung Nhan định chờ Tô Tương đi làm về, nhờ cô ấy trông con gái hộ mình một lát, cô đi về lấy quần áo của con gái và của mình đi, xem như chính thức ở riêng với Mục Viễn Hàng.
Sắp xếp cho con gái xong, Dung Nhan đi ra khỏi phòng ngủ, trở lại phòng khách, suy nghĩ một lát rồi lấy di động ra gọi về nhà, nói với mẹ chuyện mình quyết định ly hôn với Mục Viễn Hàng.
Nếu đã đi đến bước này, cô không thể tiếp tục gạt cha mẹ nữa, hơn nữa bây giờ cô cũng cần sự ủng hộ của cha mẹ.
Sau khi mẹ nghe cô nói xong, còn chưa kịp nói gì thì Dung Nhan đã nghe thấy cha mình lớn tiếng nói ở đầu bên kia:
"Ly hôn thì hay chứ sao! Ba cảm thấy con nên ly hôn từ sớm kia kìa, trái tim của một người đàn ông không đặt trên người con, ba cũng không biết con đang cố gượng làm gì nữa!"