Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mũi Dung Nhan lại chua xót.
Lúc trước, cha cô kiên quyết không chịu gả cô cho Mục Viễn Hàng, ai cũng biết Mục Viễn Hàng không thích cô, có cưới cô thì cũng không phải cam tâm tình nguyện. Nhưng mà lúc đó cô u mê cố chấp, quyết tâm gả cho anh, mẹ vốn yêu thương cô, đành phải ra mặt khuyên bảo cha, nói đây là lựa chọn của cô, họ làm cha mẹ thì phải tôn trọng cô.
Khổ hay vui, hạnh phúc hay đau đớn, đều là tự cô lựa chọn.
Cuối cùng cha chỉ có thể đồng ý dưới lời khuyên bảo của mẹ, nhưng mà hoàn toàn không coi trọng cuộc hôn nhân này của cô.
Thêm nữa là sau khi kết hôn, số lần Mục Viễn Hàng về chỗ cha mẹ với cô cũng vô cùng ít ỏi, tình cảm với cha mẹ vợ rất nhạt, mẹ của cô thì còn đỡ, chứ cha cô thì có rất nhiều ý kiến về chàng rể này.
Cho nên lúc này cô nói muốn ly hôn, cha cô mới tán thành như vậy, trong mắt của cha, cô nên ly hôn từ lâu rồi mới phải.
Mẹ cắt ngang lời của cha, bình tĩnh hỏi cô:
"Noãn Noãn thì sao?"
Dung Nhan nói suy nghĩ của mình cho mẹ:
"Con định giành quyền nuôi dưỡng, sau đó dẫn con bé về thành phố D, sau này con không định quay lại nơi này nữa..."
Sau khi cô nói xong, mẹ ở bên kia im lặng nửa ngày mới nhẹ nhàng nói:
"Mẹ vẫn giữ câu nói cũ, bất kể con có quyết định thế nào, ba và mẹ đều sẽ ủng hộ con, mệt thì cứ quay về đây."
Lời nói dịu dàng của mẹ nhẹ nhàng vỗ về trái tim chồng chất vết thương của cô, khiến Dung Nhan rơi nước mắt như mưa:
"Mẹ, con xin lỗi, lúc trước con quá tùy hứng, không chịu nghe lời khuyên của hai người..."
Cũng chỉ có ở trước mặt cha mẹ, cô mới có thể không quan tâm gì mà yếu đuối khóc lóc.
Nước mắt của Dung Nhan giờ này khắc này, chảy xuống vì cha mẹ mình.
Bây giờ cô cũng có con gái, nếu có một ngày con gái của mình cũng gặp phải một lần hôn nhân thất bại như vậy, trái tim cô chắc chắn sẽ đau như bị dao cắt.
Mà ngay lúc này, cha mẹ cô đang phải chịu nỗi đau ấy.
Cô thấy
hận mình lắm, bởi vì quyết định cố chấp của cô lúc trước, đã khiến cho cô con gái mới tới thế giới này không lâu phải buồn bã, cũng khiến cho cha mẹ lo lắng, cô thật là đã phạm phải một tội lỗi khó được tha thứ.
Sau khi ngắt điện thoại không lâu, di động của Dung Nhan nhận được tin nhắn, tài khoản ngân hàng của cô nhận được ba mươi ngàn tệ, là mẹ chuyển cho cô, sau đó mẹ nhắn tin qua:
Số tiền này con cứ lấy làm thủ tục li hôn, nếu đã đi đến bước này, thì cũng đừng xài tiền của người ta nữa.
Dung Nhan cầm di động, nhìn tin nhắn của mẹ, cắn chặt môi mình khóc không thành tiếng.
Cha mẹ ủng hộ cô ly hôn dễ dàng như vậy, chứng minh họ nhận ra cuộc hôn nhân này của cô đã vỡ nát từ lâu, chỉ có mình cô ngu ngốc tiếp tục.
Sau khi Tô Tương về, Dung Nhan nói với cô ấy mình cần phải về lấy quần áo, nhờ cô ấy trông con gái giúp mình một chút, Tô Tương vui vẻ đồng ý.
Trước khi đi ra ngoài, Dung Nhan đi vào trong phòng ngủ nhìn thoáng qua con gái, lại phát hiện cô bé sốt rồi, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nóng bỏng. Cô hoàn toàn quẳng chuyện phải đi lấy quần áo ra khỏi đầu, căng thẳng đo nhiệt độ, sau đó hạ nhiệt vật lý cho con gái.
Tô Tương cũng là người làm mẹ, ở bên cạnh hỗ trợ rất điêu luyện, sau khi làm xong hết mấy chuyện này Dung Nhan cũng đã không còn lòng dạ nào đi lấy quần áo nữa rồi.
Chỉ muốn chăm sóc bên cạnh con, cầu trời cho cô bé chóng hạ sốt.
Chắc chắn là vì hôm nay cô bé mặc ít qua, bị lạnh mới phát sốt.
Dung Nhan có phần kiệt sức, con gái cảm mạo vào lúc này, thật sự là dày vò cả thể xác lẫn tinh thần của cô.