Trong lúc nhất thời Thời Ngọc Minh cũng không biết phải nói gì.
Nếu quả thật muốn tra về những quá khứ đen tối kia của Cố Quân Nhi thì cũng không khó lắm, muốn một lần duy nhất sắp xếp đủ cả việc cô ta đã từng gặp gỡ nhiều người nổi tiếng như vậy, còn một lần duy nhất cho ra ngoài ánh sáng, nói vậy có lẽ Tiên Sinh cũng đã sớm chuẩn bị xong.
Chỉ chờ một câu nói của cô.
Trong điện thoại, Thẩm Như Ý vẫn đang mặt mày hớn hở nói chuyện: “Thật quá hả lòng hả dạ đó! Mình cũng không nghĩ tới ngày đó mình nhốt bọn họ ở trong phòng thử đồ lại dẫn tới một chuyện bát quái lớn như vậy, nghĩ lại vẫn thấy mình có chút lợi hại đó!”.
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng phụ họa: “Ừ, Như Ý, cậu thực sự rất lợi hại, nếu như ngày đó không phải nhờ cậu sợ rằng mình sẽ chỉ len lén rời đi”
“Cho nên mình mới nói, cậu là quá thiện lương, mới có thể bị tên đàn ông cặn bã cùng Cố Quân Nhi ức hiếp! Cổ nhân nói rất đúng, người hiền thường bị người ta bắt nạt, cậu nên học mình một ít, không muốn mang thù, như vậy sẽ làm mình không vui vẻ, bình thường có oán thù gì thì phải đáp lại ngay tại chỗ”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: "...!Đúng, nữ hiệp Như Ý”
“Hì hì, đúng rồi Ngọc Minh, cậu nói xem là ai vẫn luôn âm thầm điều tra Cố Quân Nhi, sau đó bung hết ra gọn gàng trong một hơi thở?”
“Là..”
“Mình biết rồi là Tiên Sinh! Lại là anh ấy đúng hay không?”
“Đúng”
Thẩm Như Ý hít ngược một hơi khí lạnh: “Ngọc Minh, Tiên Sinh này của cậu thực sự bản lĩnh quá cao cường mà, cũng quá sâu không lường được, mình xem trên bài báo có thật nhiều ảnh chụp đều là từ mấy năm, hẳn là khi đó anh ấy đã có được chứng cớ này, thế nhưng vẫn luôn ẩn nhẫn không tung ra, chờ đến bây giờ, một hơi tung ra tất cả, đánh cho cô ta một đòn không ngóc đầu lên được.”
Thời Ngọc Minh có chút kinh ngạc: “Ảnh chụp mấy năm trước?”
“Đúng, mình xem đến phấn chấn nên cũng không nhìn kỹ.
Nhưng mà trong trí nhớ của mình, một hình sớm nhất như là hơn mười năm trước ả, lúc đó hẳn là cô ta còn chưa trưởng thành đó...!Chậc chậc, Cố Quân Nhi cũng là thật bằng giá nào cũng phải làm nha, tuổi còn nhỏ không học cho giỏi, thế mà một lòng muốn bám vào đàn ông? Lúc khoảng chừng mười mấy tuổi mình đang làm gì ý nhỉ? Hình như còn đang mê phim Hàn đấy, người ta đều đã biết lót đường cho sau này, chậc chậc chậc..”
Thẩm Như Ý không biết nhưng trong lòng Thời Ngọc Minh lại rất rõ ràng.
Cố Quân Nhi đi lên con đường này, trong đó không ít là do mẹ cô ta, Trương Huệ, bày mưu tính kế.
Trên không nghiệm dưới ắt loạn, làm mẹ mà đã như vậy, làm con gái vẫn luôn được giáo dục như thế, cuối cùng đi lên con đường này cũng không khiến người ta ngoài ý muốn chút nào.
Thực ra ai cũng có con đường của riêng mình, hai người đó theo đuổi cuộc sống giàu sang vốn cũng không có gì là sai, bỏ cũng là đứa nhỏ của cô ta, tổn thương cũng là thân thể của cô ta, cô cũng không muốn đứng ở đỉnh cao đạo đức mà trách móc gì cả.
Thế nhưng, hai người đó lại giết bác trai bác gái Phong, còn cả bố của cô!
Vì tiền thể mà có thể phát rồ