Trong một thoáng, cô còn cho rằng mình nhớ nhầm.
Nhưng sau khi xác nhận lại nhiều lần, cô gần như chắc chắn 100% - trí nhớ của cô không sai.
“Có chuyện gì vậy?” Tiên sinh thấy cô có chút phân tâm, nhẹ nhàng hỏi.
Thời Ngọc Minh chỉ vào chiếc cà vạt của anh và hỏi: "Chiếc cà vạt này là..."
Tiên sinh không nghĩ rằng cô lại hỏi về chiếc cà vạt.
Nhưng cũng vừa hay, đêm nay trăng rất sáng, tuy rằng anh quay lưng lại phía ánh sáng, nhưng nếu khoảng cách đủ gần thì không khó để có thể nhìn ra màu sắc và hoa văn của chiếc cà vạt.
Thời Ngọc Minh trong lòng có một suy đoán kinh khủng: "Tiên sinh, anh...anh có phải là tiên sinh không?"
Thời Ngọc Minh đẩy anh ra, kéo chắn quẩn mình lại: "Anh rốt cuộc là ai?!"
Tiên sinh bị cô đột ngột đẩy ra, lùi lại một bước, nhưng anh vẫn im lặng không nói gì.
Anh không thừa nhận, cũng không chối cãi, thậm chí vẫn giữ nguyên bộ dạng bị cô đẩy ra, nhất nhất không thay đổi.
Chờ một lúc lâu, mới nghe anh chậm rãi nói, giọng điệu cũng trở lại bình thường: "Ngọc Minh, em sợ cái cà vạt này sao? Đúng rồi, mấy cái ô kẻ này có chút hơi dày đặc, có thể khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng anh nhớ em đâu bị chứng sợ hãi những thứ dày đặc thế này."
Thời Ngọc Minh không lên tiếng, vẫn chưa xóa bỏ được sự đề phòng trong lòng: "Chiếc cà vật này là anh tự mua sao?"
Tiên sinh lắc đầu phủ nhận: "Quần áo và phụ kiện của anh đều là do trợ lý mua, anh ít khi tự đi mua lắm".
"Trợ lý giám đốc?"
"Đúng vậy, đó là người trợ lý đã lái xe đến đón em mấy lần trước.
Có thể gọi cậu ấy là Từ Học Huy
Thời Ngọc Minh cắn môi, vẫn duy trì tư thế đề phòng: "Tiên sinh, anh có biết giá của chiếc cà vạt này không? Nó có phải hàng hiệu không?"
"Anh không biết".
"Chiếc cà vạt này là của Armani, nhưng nó là kiểu dáng của sáu năm trước."
“Thật sao?” Giọng nói của tiên sinh không nghe ra được bất kỳ sơ hở nào, ngược lại anh rất
thoải mái: “Vậy thì tại sao nó lại khiến em sợ hãi như vậy? Hay tại nước hoa của anh hôm nay không tốt? Sau này anh sẽ ít dùng hơn.
Anh ấy không biết cái cà vạt này.
Anh ấy không phải là Phong Đình Quân.
Trong phút chốc, Thời Ngọc Minh cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, nếu người mà cô luôn chăm sóc và yêu thương từ trước tới giờ là Phong Đình Quân, có lẽ cô thực sự không thể nào chấp nhận được thực tế này.
Nhưng suy nghĩ theo hướng khác, tiên sinh không phải là Phong Đình Quân.
Nếu quả thật như vậy, anh ta sẽ không uổng công vô ích lấy thân phận tiên sinh mà ở bên cạnh cô?
Hơn nữa, Phong Đình Quân quan tâm đến Cố Quân Nhi rất nhiều, mà tiên sinh đã từng nói rằng trong lòng anh, cô là người duy nhất từ đầu đến cuối.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa tiên sinh và Phong Đình Quân.
Cái cà vạt này...có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
"Ngọc Minh" giọng tiên sinh nhẹ nhàng.
Anh đã tự mình tháo cái cà vạt kia ra ném qua một bên rồi nói:
"Nếu em không thích cái cà vạt này, vậy sau này anh sẽ không đeo nó nữa, được không?"
Thời Ngọc Minh thở ra một hơi dài: "Tiên sinh,