“ông nội Phong”
Thời Ngọc Minh kêu lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Thời Dương:
“Thời Dương, đây là ông cụ”.
Thời Dương bé nhỏ lập tức ngoan ngoãn:
“Chào ông cụ, cháu là Thời Dương”
Thời Dương...!
Ông cụ Phong nghe thấy vậy cười khổ:
“Này, vào thôi, ngoài trời gió to rồi! Chúng ta đi vào trước đã!”
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên đến nhà cũ, Thời Ngọc Minh vẫn cảm thấy có chút chật chội.
Bác Lâm đang ôm Phong Minh Nguyệt, khuôn mặt già nua đầy cưng chiều, ông ta thật sự rất yêu quý Phong Minh Nguyệt.
Những việc mà Phong Đình Quân đã hứa thực hiện, coi như là đáng tin cậy, anh ấy đã không mang theo Minh Nguyệt, nếu không cô sẽ không biết Cố Quận Nhi sẽ làm gì với con bé.
Phong Đình Quận trước đây cũng đã nói sẽ chăm sóc tốt cho Phong Minh Nguyệt.
Hóa ta là như thế này.
Những đồ ăn của ông cụ Phong đã chuẩn bị rất cẩn thận.
Thời Dương đi tới, trên bàn còn có rất nhiều đồ chơi khác như ô tô, lego, bóng rổ, bóng đá,...tất cả những đồ chơi đó bé trai đều rất thích.
Nhìn sơ qua những món đồ ăn vặt đó đứa trẻ nào cũng thích, là người đã lớn tuổi như ông cụ cũng rất vất vả để chuẩn bị nhiều món đồ ăn như vậy.
Thời Ngọc Minh chợt cảm thấy, nếu ông nội Phong chu đáo và cẩn thận như vậy, tại sao chồng cô lại không thừa hưởng một chút nào?
"Tiểu Minh Minh” ông cụ Phong cười khổ:
“Đứa trẻ này nói, không có sự cho phép của cháu thì sẽ không lấy bất cứ thứ gì của người lạ”
Lúc này cô mới hoàn hồn và nhìn thấy Thời Dương đang nhìn về phía cô.
Rốt cuộc cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy những đồ ăn vặt và đồ chơi hấp dẫn như vậy ánh mắt đầy ham muốn, nhưng cậu bé vẫn luôn ghi nhớ lời cô nói, không được tùy tiện nếu chưa được sự đồng ý từ cô.
Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu:
“Tiểu Dương, những thứ này đều do ông cụ mua.
Con nên nói gì nhỉ?”
“Cảm ơn ạ!”
Thời Dương hiểu được ý của Thời Ngọc Minh, mẹ đã đồng ý, cậu bé lập tức cười nói:
“Cảm ơn ông cụ ạ!”.
“Ôi, Bác Lâm nhìn thằng nhóc này đi.
Khi nó cười giống y tên tiểu tử Phong Đình Quân đúng không?”
Bác Lâm gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy, lúc nhìn thấy tiểu thiếu gia này ở cửa, nhìn giống như tạo ra từ một khuôn với thiếu gia vậy.
Nhưng cậu bé này lại có tính cách giống Tiểu Minh Minh, rất thích cười, Phong Minh Nguyệt của chúng ta cũng rất thích cười”.
Ông cụ Phong đan nhìn Thời Dương đang ăn uống vui vẻ, nét mặt không giấu được nụ cười:
“Thằng nhóc Phong Đình Quận này phải thật có phúc mới cưới được Tiểu Minh Minh, nhìn những đứa cháu của tôi đi, mỗi đứa một vẻ, đứa nào cũng dễ thương.
Tôi phải cho những người bạn cũ của tôi nhìn thấy chúng, chắc chắn họ sẽ rất ghen tị với tôi!”
“Không phải sao, ông chủ nhìn xem, hai đứa nhỏ của nhà chúng ta thật sự nhìn rất giống hội trưởng, Thời Dương giống với thiếu gia nhất, còn Phong Minh