"Minh, em bình tĩnh một chút."
"Anh không quan tâm đến tính mạng của bố mẹ, nhưng tôi quan tâm! Phong Đình Quân, từ trước tôi chỉ nghĩ là anh hiểu lầm tôi, nhưng mà không nghĩ tới anh lại là người máu lạnh như vậy! Trước anh cho là tối gián tiếp hại chết bố mẹ anh, anh đối xử với tôi như thế nào? Anh hận đến mức chỉ muốn tôi lập tức đi chết ngay đi! Nhưng bây giờ thì sao? Anh lại yêu Cố Quân Nhi như vậy, yêu đến mức ngay cả lương tâm cũng bị mất sao?"
Phong Đình Quân đưa tay ra muốn ôm lấy cô: "Anh cũng không ngờ rằng hôm nay cô ta sẽ lại phát cáu đến mức làm ông nội phát bệnh tim..."
"Cho nên anh vẫn muốn chuẩn bị kết hôn cùng cô ta phải không?" Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống lửa giận bồng bột trong lòng: "Được rồi, đôi mèo mả gà đồng hai người thật là cực kỳ xứng đôi".
Hốc mắt Phong Đình Quân ửng đỏ, nghiền chặt răng, tay xuôi ở hai bên người siết chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay cũng trắng bệch.
"Minh, nếu như...!Anh có thể giải quyết chuyện này, anh có thể giải quyết viên mãn tất cả mọi chuyện, em còn có thể...!Trở lại bên cạnh anh không?"
"Không thể nào" Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: "Đời này, tôi cũng không muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào cùng với anh nữa."
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ hỏi: "Người nhà bệnh nhân có ở đây không?"
"Có!"
Thời Ngọc Minh trực tiếp chạy đến, làm ngơ câu hỏi của Phong Đình Quân.
Hình như anh lại nói câu gì đó, mà cô thì một câu cũng không muốn nghe.
Bác sĩ hỏi: "Cô là gì với bệnh nhân?"
"Tôi là cháu...!Cháu dâu của ông ấy"
"Ừ" Bác sĩ nói: "Ông cụ đã không có chuyện gì nữa rồi, một lát nữa y tá sẽ đẩy ông ấy đến phòng bệnh để tĩnh dưỡng.
Có điều lần này ông cụ là tức giận quá độ nên mới khiến tim bị phát đau.
Sau này tuyệt đối phải nhớ, không thể chọc ông ấy tức giận nữa.
Cũng may là tối ngày hôm nay đưa ông cụ vào viện kịp thời, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được."
Thời Ngọc Minh nặng nề gật đầu: "Vâng bác sĩ, tôi nhớ rồi".
Rất nhanh, ông cụ Phong bị đẩy ra ngoài, trên mặt còn mang mặt nạ dưỡng khí.
Lúc thấy cô, ông cụ Phong dùng hết sức đưa tay ra, muốn kéo cô.
Thời Ngọc Minh cuối cùng vẫn là không đành lòng, nhẹ nhàng cầm bàn tay già nua của ông ấy: “Ông nội Phong, không sao, cháu đây rồi”
Ông cụ Phong bấy giờ mới yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Thời Ngọc Minh vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, ông cụ Phong hỏi: "Đình Quân đâu?"
Phong Đình Quân?
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn một chút, phát hiện Phong Đình Quân đang ở bên ngoài nghe điện thoại.
"...!Có thể là chuyện của công ty, đang bận ạ!
Ông cụ Phong uể oải, nhưng mặt vẫn đầy vẻ không hài lòng: "Chuyện công ty cái gì chứ? Nhất định chính là cái con hồ ly tinh đó gọi điện thoại cho nó".
Thời Ngọc Minh không lên tiếng.
Là Cố Quân Nhi gọi cũng được, không phải cô ta gọi cũng xong.
Cũng không có quan hệ gì với cô nữa