Vừa dứt lời, Bác Lâm chưa kịp nhúc nhích, liền nhìn thấy Phong Đình Quân mở cửa bước vào, sắc mặt ảm đạm.
"Ông nội”
Ông cụ Phong không khỏi tức giận:
“Phong Đình Quân, cháu cũng tới rồi.
Mau đưa người phụ nữ này ra ngoài”.
Phong Đình Quận ánh mắt quét qua Thời Ngọc Minh, trong ánh mắt như có ngàn vạn lời nói:
“Cô.”
“Phong Đình Quân!”
Cổ Quân Nhi cười ngắt lời anh ấy, đứng dậy đi tới, lao tới ôm lấy Phong Đình Quân, cười nói:
“Sao anh lại tới đây? Ông nội hình như đã hiểu lầm em, em vừa mới tới đây, anh mau giải thích cho ông nội hiểu đi.”
Phong Đình Quân bị cô ta kéo tay, ngồi xuống sô pha, nhưng không nhìn thấy Thời Ngọc Minh rời đi.
Thời Ngọc Minh có chút không thoải mái khi nhìn thấy Phong Đình Quân, vì vậy chỉ đứng lên nói:
“Ông nội Phong, cháu có chuyện nên sẽ đưa đứa nhỏ đi trước, sau này có thời gian, cháu sẽ đưa đứa nhỏ đến thăm ông.”
ông cụ Phong vội vàng nói: "Cháu không nên đi, cháu ngồi xuống!” "Ông nội Phong.”
“Đây là nhà họ Phong của tôi.
Hôm nay tôi không có khách nào khác, ngoại trừ hai đứa cháu của mình”.
Cụ Phong chỉ tay ra cửa nói với Phong Đình Quân:
" Phong Đình Quân, để người phụ nữ này đi nếu không thì cháu đi với cô ta!”
Nụ cười trên mặt Cổ Quân Nhi lập tức biến sắc:
“Phong Đình Quân, ông nội kêu anh đuổi em đi, anh nói gì đi chứ!”.
Phong Đình Quân nhìn thẳng Thời Ngọc Minh, mím chặt môi, không nói gì.
“Phong Đình Quân?" Cố Quân Nhi vươn tay muốn níu kéo anh ấy.
“Tôi nghe thấy rồi!” Phong Đình Quận thu lại ánh nhìn, nhưng chính xác là để né tránh Cổ Quân Nhi.
"Tôi đến gặp ông nội, giờ cũng gặp được rồi, đi thôi!”
Cố Quân Nhi ngồi không yên, nói:
“Em hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi một lát!” “Lên xe rồi nghỉ ngơi!”.
“Nhưng trong xe không có ghế sô pha và chúng ta cũng nên nói chuyện với ông nội về chuyện của chúng ta nữa? Người ta nói rằng con dâu dù có xấu xí cũng phải được ra mắt nhà chồng.
Bố mẹ của anh cũng đã không còn nữa và người lớn tuổi nhất ở gia đình là ông nội.
Sao ông nội lại muốn đuổi em đi, anh giới thiệu em với ông đi chứ!”
Phong Đình Quân có vẻ chật vật:
“Quân Nhi, cô đừng làm loạn nữa được không?”
“Em không làm loạn, Phong Đình Quân, đừng quên những gì anh đã hứa với em.
Chỉ có em mới có thể làm những gì anh muốn”
Câu nói này khiến cho sắc mặt Phong Đình Quân lập tức tái nhợt.
ông