Ông nội Phong khóe mắt hơi ửng đỏ: "Minh, thật...!Một cơ hội cũng không được sao?"
Lời ông cụ khẩn thiết, Thời Ngọc Minh cũng thật không đành lòng.
"Ông nội Phong, bất kể cháu cùng Phong Đình Quân như thế nào, ông cũng là ông cố của nhóc Dương cùng Minh Nguyệt".
Ông cụ Phong nghe rõ ý trong lời ngoài của cô, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài gật đầu một cái: "Khổ cho cháu rồi, cháu ngoan"
"Ông nội Phong, vậy cháu đi trước" "Đình Quân, anh đi đưa, đưa..."
Thời Ngọc Minh vội vàng cự tuyệt: "Không cần, cháu tự đón xe đi.
Ông nội Phong, ông còn cần người chăm nom ở đây."
Phong Đình Quân đứng thẳng người, nói: "Đi thôi, chỗ ông nội anh sẽ cho người tới chăm sóc.
Anh đưa em về, anh cũng có chuyện muốn nói với em."
"Nhưng tôi không có chuyện gì để nói với anh hết."
Phong Đình Quân cười khổ: "Trên đơn ly dị lúc trước của chúng ta không có đề cập đến vấn đề quyền nuôi dưỡng thuộc về ai"
Thời Ngọc Minh cau mày, quay đầu đi ra ngoài.
Ông cụ Phong vội kêu: “Mắt con còn thừ người ra đây làm gì? Mau đuổi theo đi!”
Phong Đình Quân nhẹ gật đầu cười, giúp Ông nội Phong ghém lại chăn: "Ông nội, cháu sẽ giành lại Minh về."
"Anh đi nhanh!"
Thời Ngọc Minh đi một mình đến của bệnh viện, chiếc Porsche kia của Phong Đình Quân liền ngừng ở vị trí dễ thấy nhất.
Anh từ nhỏ gia cảnh tốt, hơn nữa rất thích xe, trong kho nhà họ Phong để đến hai ba chục chiếc xe, có rất nhiều chiếc cô cũng chưa từng thấy.
Có điều Phong Đình Quân thích nhất dường như vẫn là chiếc Porsche này, màu đen tuyền, vốn chiếc xe này bảng số xe là 0826, sinh nhật cô.
Nhưng sau khi vụ tai nạn vào sáu năm trước kia xảy ra, bảng số xe liền biến thành 1000.
Cũng không biết nhiều số không như vậy là ý gì, là phải xóa toàn bộ dấu vết về sự tồn tại của cô sao?
"Đang suy nghĩ gì thế?"
Sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc.
Mới vừa nghe đến cô còn tưởng rằng là tiên sinh, chợt cả kinh, quay đầu lại mới phát hiện, bây giờ là ban ngày, tiên sinh sẽ không cứ như vậy mà xuất hiện ở bệnh viện, nơi công cộng kẻ đến người đi thế này.
Người nói chuyện chính là Phong Đình Quân.
Cô thầm mắng một tiếng mình thật đúng là hồ đồ.
Thậm chí ngay cả Phong Đình Quân cùng tiên sinh cũng không phân rõ.
Cô hít sâu một hơi, nói: "Cái gì tôi cũng có thể không cần, nhưng mà quyền nuôi con phải thuộc về tôi."
Phong Đình Quân từ chối cho ý kiến: "Đi thôi, lên xe trước, từ từ nói"
"Tổng Giám đốc Phong, xe anh tôi không dám lên." Thời Ngọc Minh dùng tại chỗ không động, chuyện xảy ra lần trước ở cửa nhà hàng Hải Dương vẫn khiến trong lòng cô sợ hãi.
Phong Đình Quân cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hơi có chút cứng ngắc, thanh âm lại càng mềm mại hơn: "Em yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống đó nữa.
Chỉ cần em không muốn anh sẽ không miễn cưỡng em"
"Đi thôi, chúng ta đi về xem con thế nào trước đã."
Con, là điểm yếu của cô.
Vì con, đầm rồng hang hổ cô cũng dám xông vào, huống chi chẳng qua là xe của Phong Đình Quân mà thôi.
Chiếc này xe Porsche này là xe thể thao, chỉ có hai chỗ ngồi, cô không thể tránh né, chỉ có thể ngồi xuống ở chỗ bên cạnh anh.
Phong Đình Quân đóng cửa xe lại, liền nghiêng người sang hướng cô.
Thời Ngọc Minh lập tức bày ra tư thái cảnh giác, lấy tay che ở trước người mình, nghiêm nghị quát lên: "Anh muốn làm gì?"
"Anh..." Tay của Phong Đình Quân cứng ngắc ở giữa không trung.
"Phong Đình Quân, anh lo lái xe đi, bằng không tôi liền xuống xe tự mình đi về!"
"...!Anh không muốn làm cái gì hết." Phong Đình Quận thu hồi tay của mình, thở dài một cái: "Anh chỉ là muốn giúp em thắt chặt giây an toàn...!Giống như trước vậy."
"Không cần, tôi tự mình làm được."
Phong Đình Quân chạy xe, anh lại rất ổn, lái chậm chậm ra khỏi bệnh viện, hòa vào dòng xe chạy.
Lúc này vừa hay là giờ tan tầm, con đường đi ra từ bệnh viện lại là đường chính của thành phố, cả một tuyến đường đều rất đông đúc.
Con người đều là như vậy, cùng người mình thích ở chung một chỗ, có chuyện nói không hết, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Từ trước lúc đi học ở Milan, mỗi lần Phong Đình Quân đi thăm cô, thời gian cũng rất eo hẹp, chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút.
Đôi tình nhân nhỏ cuồng nhiệt, nhất là ở nước khác nhau, thật hận không thể bẻ đôi từng phút giây một.
Hai người dù có ngồi chung một chỗ lẳng lặng tựa sát, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Phố xá ở Milan quá huyên náo, nhưng mà đi khách sạn lại tỏ ra quá mập mờ, Phong Đình Quân sợ làm cô thấy đường đột, cũng vì muốn tiết kiệm thời gian hết khả năng, cuối cùng địa điểm hẹn hò của bọn họ luôn là ở trong xe.
Mỗi lần lúc anh tới, cũng sẽ ngừng xe ở cửa trường học chờ cô tan lớp.
Có khi nào cũng sẽ theo bản năng tìm một chiếc Porsche màu đen, sau đó vui mừng phấn khởi mở cửa xe, vọt vào trong ngực anh, giống