Vì sao chúng ta lại trở nên như vậy?
Còn có thể bởi vì điều gì khác sao?
Bởi vì đây chính là số mệnh.
Bởi vì cô kiên trì, cuối cùng Phong Đình Quân thả cô xuống cột mốc đường cách đó không xa.
Thời Ngọc Minh vẫy tay gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ cần đến.
Tài xế khởi động xe, chậm rãi lăn bánh.
Cô quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, chắc chắn không nhìn thấy chiếc Porsche màu đen kia, cuối cùng mới yên tâm được.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình vẫn quá ngây thơ, cũng quá tưởng bở.
Dựa vào cái gì mà Phong Đình Quận nhất định sẽ đuổi theo sau xe cô?
Anh sắp trở thành chồng của một người phụ nữ khác rồi, là bố của một đứa bé khác, bản thân mình đối với anh mà nói, có lẽ cũng chỉ còn một chút hổ thẹn, một chút tiếc nuối, nhưng đời người dài như vậy, hổ thẹn và tiếc nuối nhiều như vậy, cô chỉ là một cái gì đó trong số những điều bình thường không có gì lạ cả.
Đúng vậy, trên trời nhiều ngôi sao như vậy, không thiếu những ngôi sao giống như cô.
Cố Quân Nhi mới là mặt trời của anh.
Thời Ngọc Minh định đi đến nhà cũ đón bọn nhỏ, thế nhưng ở trên đường lại nhận được tin nhắn do tiên sinh gửi đến.
"Bọn nhỏ đã về đến nhà an toàn.
Thời Ngọc Minh giống như trút được gánh nặng.
Đúng vậy, bây giờ cô không phải đã mất đi tất cả.
Cô còn có bọn nhỏ, còn có...!Tiên sinh.
Thậm chí cô còn có một loại suy nghĩ hoang đường, nếu như trong lòng tiên sinh có chướng ngại, không muốn thẳng thắn gặp mặt nói chuyện với cô vào ban ngày, vậy thì việc duy trì hiện trạng như vậy cũng không phải là không thể.
Nếu...!Anh ta thật sự là anh trai của Phong Đình Quận
"Bác tài, thật ngại quá, quay đầu ở ngã tư phía trước, tôi đến khu nhà Hoa Tường Vi."
Bác tài xế hơi bất ngờ: "Cô gái này, bây giờ đổi điểm đến sao?"
Thời Ngọc Minh cười khẽ: "Đúng vậy."
"Khu nhà Hoa Tường Vi, khu chung cư kia mặc dù giá không quá cao, thế nhưng công trình xung quanh rất tốt, con trai và con dâu của tôi khi kết hôn chính là tổ chức ở khu nhà Hoa Tường Vi đấy"
"Thế à?"
"Đúng! Hơn nữa khu nhà Hoa Tường Vi quả thật không tệ, con trai và con dâu tôi kết hôn được mấy năm rồi mà vẫn luôn yêu thương nhau, quan hệ vợ chồng trẻ cực kỳ tốt luôn, mặc dù nhà đắt thế nhưng đáng mua! Năm nay đứa con thứ hai của bọn họ chuẩn bị ra đời! Bởi vậy tôi cũng ra ngoài làm thêm, tương lai trợ cấp tiền sữa cho đám cháu trai!"
"Vậy ông vất vả rồi."
"Hết cách rồi, nhà chúng tôi nghèo, phải sống khó khăn như vậy qua ngày, thế nhưng cũng may người một nhà chúng tôi đều khỏe mạnh và bình an, không cảm thấy cực khổ, chỉ cảm thấy người một nhà ở cùng nhau rất hạnh phúc!"
Không biết có phải lớn tuổi rồi hay không, nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt tràn đầy tang thương của bác tài xế đang nở nụ cười giản dị, cô cảm thấy trong lòng mình cũng ấm áp lên.
Nhân gian vẫn có hạnh phúc.
Trải qua quá nhiều điều không may, loại hạnh phúc giản dị như này mới vô cùng đáng quý.
Về đến nhà, cô ấn chuông cửa.
Má Phúc mở cửa ra, Thời Dương giống như con gấu nhào vào lòng cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
Thời Ngọc Minh ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu cậu bé: "Ai đưa con về?"
"Một chú tài xế Chú ấy nói là tài xế do bố phái tới!"
Hóa ra là anh tài xế.
"Minh Nguyệt thì sao?"
"Em gái uống sữa xong rồi ngủ rồi ạ!" Thời Dương kéo cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, em gái thật sự rất thích ngủ nướng nha, là do di truyền từ mẹ sao?"
Thời Ngọc Minh hơi kinh ngạc, mầm đậu nhỏ vừa mới lớn lên này mới bao nhiêu tuổi mà biết cả di truyền rồi?
Má Phúc cười ha hả xoa tay: "Cô Thời, hôm nay Thời Dương vẫn luôn hỏi tôi vì sao em gái lại thích ngủ như vậy, tôi cũng thuận miệng nói là di truyền từ bố mẹ."
Thời Ngọc Minh không biết nên khóc hay nên cười: "Sao lại di truyền từ mẹ, sao không phải di truyền từ bố?"
Thời Dương tự nhiên lại đưa ra logic hoàn chỉnh: "Bởi vì bố là siêu anh hùng, bố đi cứu trái đất nha! Mỗi ngày trời chưa sáng đã đi ra ngoài rồi, buổi tối rất khuya mới trở về, bố chắc không có thời gian để ngủ nướng"
"Mẹ, người mà hôm nay bọn con nhìn thấy ở trong nhà ông Thái là bố đúng không mẹ?"
"...!Đúng vậy."
"Nhưng không phải bố và mẹ nên ở cùng nhau sao? Vì sao bên cạnh bố lại có gì khác vậy?"
Vấn đề này, Thời Ngọc Minh không biết nên giải thích với nhóc con như nào.
Trong lòng nhóc con, có lẽ vẫn chưa thể hiểu được chuyện li dị này.
Thời Ngọc Minh ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng ôm con trai: "Thời Dương, thật ra bố và mẹ không nhất định phải luôn ở cùng với nhau.
Thế nhưng con không cần sợ, bố và mẹ rất yêu thương con và em gái, đúng rồi, còn có bố mới, ông ấy cũng sẽ rất yêu thương bọn con"
"Bố mới?"
"Ừ" Thời Ngọc Minh nói: "Không phải trước kia con từng gặp ông ấy một lần rồi hay sao? Lúc sáng sớm"
Thời Dương hơi mờ mịt