"Đình Quân, chủ có lời muốn nói với cháu".
"Chủ Hình, cháu cũng có lời muốn nói với chủ" Ông cụ Hình nhìn anh chăm chú một lúc, đột nhiên cúi đầu xuống cười cười: "Đình Quân, chắc cháu biết chú muốn nói gì."
Phong Đình Quân gật nhẹ đầu.
"Cháu cũng biết đấy, cả đời này chứ không có con cái, nhưng đã đến cái tuổi này rồi, đã chán ghét sự lừa lọc trên thương trường, chủ chỉ muốn yên ổn về hưu dưỡng lão thôi."
Phong Đình Quân cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đình Quân, nhiều năm như vậy, cháu là người duy nhất thỏa mãn yêu cầu chọn người thừa kế của chú.
Chú giúp cháu vực dậy như trước, chú trải sẵn cho cháu một con đường bằng phẳng tươi sáng, sau này sự nghiệp của chú cũng sẽ giao hết toàn bộ cho cháu, đây là lời ngay từ ngày đầu tiên chú Hình đã nói với cháu, mà cháu cũng đã đồng ý với chú, sẽ không tiếp tục đụng đến mấy thứ tình yêu gì đó kia nữa, dốc lòng gây dựng sự nghiệp." Ông cụ Hình hơi chẹp chẹp miệng, khẽ nhấp một ngụm trà: "Nhưng mà chú thấy dáng vẻ bây giờ của cháu, dường như đã quên hết toàn bộ chuyện từng đồng ý với chú lên chín tầng mây rồi."
Phong Đình Quấn vẻ mặt lạnh lùng, anh hít sâu một hơi, nói: "Chủ Hình, cháu rất cảm kích lúc trước chú bằng lòng giúp cháu một tay"
"Sau đó thì sao?" Ông cụ Hình cười khẽ: "Đình Quân, chú cho cháu hay, phụ nữ đều là kẻ lừa đảo, trước đó cô ta đã từng lừa cháu, lúc cháu nghèo túng thì đi thẳng một mạch, bây giờ thấy sự nghiệp của cháu phát đạt hơn lại trở về, cháu đừng để sập bẫy nữa"
Sắc mặt Phong Đình Quân biến đổi, có điều anh che giấu rất tốt, giả vờ như không để tâm, nói: "Chú Hình, cho dù Quân Nhi từng lừa cháu, nhưng mà dù sao hiện tại trong bụng cô ấy cũng đang mang thai đứa con của cháu"
"Đình Quân à, ở trước mặt chủ Hình, cháu còn định lừa gạt như này, vậy thì không được đâu."
"Cháu nào dám lừa gạt chú Hình"
"Thật sao?" Ông cụ Hình nói: "Người trong lòng cháu rốt cuộc là ai, chú biết rất rõ ràng.
Đình Quân à, hôm nay chú gọi cháu tới, chính là muốn nói với cháu, bây giờ cháu còn trẻ, rất dễ bị cái thứ gọi là tình yêt, nhất thời kia làm mê muội đầu óc.
Nhưng chú đã đến cái tuổi này thì hiểu rõ, mấy cái tình yêu vớ vẩn đó, tất cả đều là thứ phụ nữ lấy ra để lừa gạt chúng ta mà thôi.
Chú Hình là người từng trải, chú đã từng bị một người lừa lọc đến mức suýt chút nữa mất cả cái mạng này, nhưng mà chú phúc lớn mạng lớn, vượt qua được, sau đó mới có sự nghiệp như bây giờ, Đình Quân, cháu cũng là từ chuyện đó mà qua, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện ngớ ngẩn nữa!"
Phong Đình Quân sa sầm mặt: "Chú Hình, hôm nay cháu đến cũng là muốn thương lượng với chú một chuyện.
Sự nghiệp của chú...!Cháu cũng không ham, chú có thể tìm kiếm người thừa kế khác, cháu cũng chẳng phải là một chọn lựa tốt".
"Nhưng sự thật đã chứng minh, cháu chính là lựa chọn tốt nhất! Chú chỉ cho cháu ba tỷ tiền vốn, mới có mấy năm mà tập đoàn Phong Khởi đã có quy mô như hiện tại, Đình Quân, cháu là người kế tục tốt, chủ Hình không muốn thấy cháu bị người phụ nữ kia lãng phí!"
"Chú Hình, cháu thật sự chỉ muốn ở bên cô ấy, cháu đã bỏ lỡ cô ấy một lần, thật sự không muốn bỏ lỡ cô ấy lần thứ hai nữa.
Về phần sự nghiệp...!Cháu có năng lực kiếm tiền đầy đủ, cô ấy cũng không phải là loại người hám tiền mê của kia."
"Đình Quân!" Ông cụ Hình rốt cục không nhịn được nữa, đập bàn âm một tiếng đứng dậy: "Cô ta mà không phải loại người như vậy à? Nếu như không phải, vì sao sáu năm trước sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta lập tức rời bỏ cháu?"
"Đó là bởi vì cô ấy mang thai, hơn nữa khi đó nhà họ Thời và nhà họ Phong như nước với lửa, cô ấy sợ cháu không chịu nhận đứa bé này."
"Đó đều là lời bịa đặt của phụ nữ!" Chú Hình chống gậy batoong, chậm rãi đi ra, bên trong ống quần trống rỗng, hai cái đùi đều là chân giả, ông dùng sức chỉ chỉ vào cái chân giả của mình: "Cũng bởi vì phụ nữ, chủ mới không có hai cái đùi này! Cô ta lừa gạt chú, nói chỉ cần chủ giúp cô ta chống đỡ món nợ kia, cô ta sẽ chăm sóc chú cả một đời! Thế nhưng rồi thì sao? Cô ta chớp mắt một cái đã cầm lấy số tiền của chủ đi theo người đàn ông khác!"
Phong Đình Quân quả quyết lắc đầu: "Ngọc Minh không phải là người như thế"
"Phụ nữ khắp thiên hạ này đều như nhau! Bên cạnh cháu, cho dù là Thời Ngọc Minh hay là Cố Quân Nhi, có người nào chưa từng lừa cháu à! Bọn họ chính là những tên lừa đảo bẩm sinh, nói dối đến mức đã thành thói quen từ lâu rồi!"
"Ngọc Minh cô ấy."
"Được rồi, không cần nói nhiều như vậy đâu" Ông cụ Hình giơ tay lên, chặn lại tiếp theo của anh, sau đó nói: "Cháu vẫn còn nợ chủ hai điều kiện, hiện tại chú muốn cháu thực hiện điều kiện thứ hai"
"Chú Hình..."
Ông cụ Hình chật vật bước trở về bên cạnh ghế, tay chống gậy batoong không ngừng run rẩy, khó khăn ngồi xuống, cả người đã ngồi vững vàng, mới thở phào một cái.
"Điều