Hai giờ rưỡi sáng.
Thời Ngọc Minh đã làm ổ trong lòng của Phong Đình Quận rồi ngủ thiếp đi mất rồi.
Rõ ràng cô đã nói rằng sẽ ngắm sao cả đêm nay kết quả cô lại không chịu nổi mà đi ngủ trước.
Phong Đình Quân cẩn thận ôm Thời Ngọc Minh vào trong ngực của mình để tránh cho cô bị cảm lạnh.
Reng.
Điện thoại của Phong Đình Quân rung lên.
Phong Đình Quân nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, vẻ mặt dần trở nên u ám: “Alo?”
"Tổng giám đốc Phong, ông cụ Hình báo ngày mai anh tới đây một chuyến đấy” Phong Đình Quân do dự một chút rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Cụ thể thế nào thì ông cụ chưa nói nhưng chắc có lẽ vẫn là chuyện lần trước ông cụ nói với anh đấy” "...Được rồi, tôi biết rồi”
"Tổng giám Phong, vậy anh có đi không?” “...!Cũng đến lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi”
Thời Ngọc Minh bị ánh mặt trời chói chang làm tỉnh giấc.
Lúc cô tỉnh dậy mới phát hiện ra không biết Thời Dương đã nằm nhoài bên cạnh giường của cô từ khi nào rồi.
"Me oi."
Thời Dương thấy Thời Ngọc Minh đã dậy thì vô cùng hưng phấn, cậu bé kéo lấy tay của cô rồi làm nũng: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ låm."
Trái tim của Thời Ngọc Minh mềm nhũn cả ra, cô ôm lấy cậu bé nằm chung với mình rồi vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cậu bé rồi nói: “Sao con dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lúc nữa”
Thời Dương cọ cọ vào trong lòng Thời Ngọc Minh rồi nói: “Mẹ ơi, có phải hôm qua mẹ và bố đã đi làm chuyện lớn gì đó đúng không ạ?”.
Thời Ngọc Minh hơi hốt hoảng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ lúng túng: "...!Ai nói với con thế?”
“Là bà Phúc ạ!” Thời Dương nói: “Bà Phúc nói ngày hôm qua bố biến thành một siêu anh hùng rồi dẫn theo mẹ đi giải cứu thể giới ạ.
Mẹ ơi, ngày hôm qua bố mẹ đã đánh bại bao nhiêu kẻ xấu vậy ạ.
Mẹ kể cho con nghe một chút đi mà, bố đã đánh bại bọn họ như thế nào được không ạ?
Trong đôi mắt của Thời Dương như có muôn vàn vì sao, long lanh nhìn Thời Ngọc Minh, cậu bé rất sùng bái người bố chưa một lần gặp mặt này.
Lúc này Thời Ngọc Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa, ngày hôm qua sau khi cô xuống tầng ôm hôn tiên sinh, anh còn sợ chân cô bị lạnh nên vẫn luôn dùng bàn tay lớn của mình vuốt ve chân của cô miết, rồi còn ôm chặt lấy cô nữa.
Thời Ngọc Minh cứ tưởng rằng Thời Dương đã nhìn thấy hết những cảnh đó nhưng cô lại không ngờ vậy mà má Phúc lại lấy siêu anh hùng ra để lừa cậu bé.
Cô không khỏi bật cười.
“Mẹ ơi, mẹ cười gì vậy ạ? Có phải là hôm qua lúc đánh nhau với người xấu bố đẹp trai lắm phải không ạ?” Thời Ngọc Minh gật đầu liên tục: “Đúng vậy, bố của con trông đẹp trai lắm luôn”
“Con cũng muốn nhìn thấy bố đánh nhau với người xấu lắm thế nhưng chú Hoắc với bà Phúc đều nói rằng trẻ nhỏ thì không thể thấy được, khi nào con lớn lên mới được trông thấy”
Thời Dương hơi bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn thế nhưng nó chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi thôi, một giây sau cậu bé lại tươi cười rạng rỡ như trước.
Thời Ngọc Minh ngắm nhìn gương mặt của con trai, cô không khỏi thở dài một tiếng.
Thời Dương, cái tên này cô không đặt sai mà, cậu bé giống như một mặt trời nho nhỏ vậy.
Với Thời Minh Ngọc mà nói Phong Đình Quân từng yêu cô sâu đậm, anh cũng từng phản bội cô, anh cố chấp nhưng cũng từng từ bỏ, vận mệnh của hai người họ đã dính chặt lấy nhau từ lâu rồi, cô cũng không biết rốt cuộc là tốt hay là xấu đây.
Thế nhưng bây giờ Thời Ngọc Minh nhìn Thời Dương, cô lại cảm thấy biết ơn Phong Đình Quân nhiều hơn một chút.
Trong quá khứ anh đã mang đến cho cô rất nhiều đau khổ nhưng cũng cho cô hai đứa nhóc rất đáng yêu như thế này.
Bọn nhóc mới chính là kho báu quý giá nhất trong cuộc đời của cô.
“Mẹ ơi, bao giờ con mới trưởng thành đây ạ?”.
“Nhanh thôi con” Thời Ngọc Minh nói: “Bố đã tìm trường học cho con xong rồi, một thời gian nữa là con có thể đến trường học tập được rồi, sau khi học hết tiểu học con sẽ học tới trung học, sau khi con tốt nghiệp trung học con sẽ học đại học”
“Lúc lên đại học là con có thể nhìn thấy bố biến hình đúng không ạ?”
Thời Ngọc Minh khẽ cười: “Cái này thì khi nào bố của con quay về mẹ sẽ hỏi bố giúp con nhé.
“Vâng ạ?
Em dậy chưa? Điện thoại lại báo có tin nhắn gửi tới.
Thời Ngọc Minh cầm lấy điện thoại trả lời lại tin nhắn của anh: “Vâng, em vừa mới dậy
Em ngủ ngon không?
Em ngủ rất ngon! “Vậy thì tốt?
Tiên sinh, thật ra...!bây giờ chúng ta đã không cần giao lưu với nhau bằng tin nhắn nữa rồi.
“Ngọc Minh, tâm trạng của anh vẫn có chút...!phức tạp.
Thời Ngọc Minh không khỏi cười nhạo anh ở trong lòng, gì mà tâm trạng phức tạp chứ, nói thẳng ra là anh xấu hổ thì có.
Một người đàn ông trưởng thành rồi mà vẫn còn xấu hổ.
Nhưng mà lúc trước Như Ý có từng nói rằng có thể khi còn bé anh đã mắc bệnh tự kỷ.
Thế giới của anh vẫn luôn rất cô độc, hiện giờ cô lại đột nhiên xông vào thế giới của anh, anh vẫn chưa kịp thích ứng được.
Nhưng mà không sao cả, tiên sinh đã kéo Thời Ngọc Minh ra khỏi bóng tối vậy thì cô cũng có thể kéo anh ra khỏi thế giới cô độc.
Cũng may thế giới này vẫn chưa phá hủy hết các con đường của cô.
Ông trời để cho Thời Ngọc Minh và tiên sinh gặp được nhau, hai con người cô độc và tuyệt vọng nương tựa lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, có lẽ đây chính là kết cục tốt đẹp nhất của hai người bọn họ.
"Tối nay anh có về ăn cơm với em không? Thời Ngọc Minh hỏi, cô suy nghĩ một chút rồi lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Thời Dương rất muốn được gặp anh một lần
“Vậy còn em thì sao?
Em cũng thể?
Cũng thể là sao?
Thời Ngọc Minh đỏ ửng mặt lên tỏ vẻ khinh thường, rõ ràng là cô biết anh cố ý nhưng cô vẫn bằng lòng phối hợp với anh chơi trò chơi ấu trĩ nhạt nhẽo