Thời Ngọc Minh nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng trước mặt, trong lòng như dậy sóng.
Dáng vẻ và động tác của anh ấy, bao gồm cả cặp chân mày hơi nhíu lại lúc nói chuyện, rõ ràng là dáng vẻ của tiên sinh, nhưng quần áo anh ấy đang mặc trên người lại giống y như đúc Phong Đình Quận mà cô mới gặp hôm nay vậy.
Lục Hào suy cho cùng cũng có thể được coi là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, tuy rằng lúc này có chút bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh xoay qua chỗ khác, nhẹ nhàng cười một tiếng với tiên sinh: "Sao, bây giờ cậu giải thích hay tôi giải thích đây?".
Phong Đình Quân đã nhanh chóng giấu quyển sổ kia vào trong túi lót trong của bộ âu phục lần nữa, mắt nhìn về phía Lục Hào, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai bên.
đều rất ăn ý, cười khổ một cái.
"Được rồi, hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa Thời Ngọc Minh về, tiền của bộ đồ này thì một lát nữa về tôi sẽ chuyển cho cậu."
Lục Hào lập tức cười ha ha lên: "Bộ quần áo này không rẻ đâu, phải gấp đổi mới được"
"Được thôi, không thành vấn đề."
Lục Hào quay lại chào hỏi Thời Ngọc Minh: "Cô Thời, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước đây."
Lục Hào nhanh chóng lái xe rời đi, Phong Đình Quân vẫn đưa mắt nhìn chiếc xe của anh ta biến mất khỏi tầm mắt của mình.
"...!Tiên sinh?"
"Ừ" Phong Đình Quân khẽ cong môi, đi tới đứng trước mặt cô: "Ngay cả em cũng không thể phân biệt được anh với Phong Đình Quận sao?"
Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: "Em có thể nhận ra được giọng nói của anh.
Anh vừa mở miệng là em nhận ra ngay.
Chỉ là...!anh nhờ tổng giám đốc Lục mua giúp anh bộ quần áo này để làm gì?"
"Để giúp em đó."
"Giúp em ư?"
“Đúng vậy, chúng ta trở về trước rồi hẵng nói sau” Phong Đình Quân nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, che chở cô ngồi vào trong xe, sau khi tự tay cột chặt dây an toàn giúp cô, mới vòng một vòng trở lại ghế lái rồi chầm chậm lái xe trở về khu nhà hoa Tường Vi..
Trên đường đi, anh ta nói: "Ngọc Minh, không phải là em muốn trả thù hay sao? Anh đã nói rồi, cho dù em có muốn làm gì đi nữa, thì anh cũng sẽ giúp em"
Trong lòng của Thời Ngọc Minh vẫn có chút thấp thỏm, nghiêng đầu nhìn anh ta, chỉ thấy bờ vai rộng lớn của anh ta, ánh mắt sắc bén, lời nói bình thản nhưng mà đanh thép, rõ ràng đây chính là dáng vẻ quen thuộc của tiên sinh, hoàn toàn khác với Phong Đình Quân mà cô đã gặp hồi sáng.
Lúc này cô mới chậm rãi tháo bỏ sự phòng bị của mình xuống, khẽ gật đầu: "Em nhất định phải đòi lại công lý cho bố em! Cố Quân Nhi, Trương Huệ, Tôn Bảo, em không muốn bỏ qua cho bất kỳ người nào cả.
Chờ đến lúc em và Phong Đình Quận hoàn tất thủ tục ly hôn, em sẽ lấy số cổ phần mà bố để lại cho em để nhập vào tập đoàn Thời thị.
Mặc dù số cổ phần trong tay em không đủ để đánh gục Tôn Bảo, nhưng mà cũng có thể đảm bảo rằng em vào được hội đồng quản trị."
"Em cứ như vậy mà li dị với Phong Đình Quận sao?"
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn anh: "Tiên sinh, ý của anh là gì?"
"Ý của anh là, tập đoàn Phong Khởi do một tay Phong Đình Quân sáng lập, hiện tại đang có giá trị thị trường lên đến vài trăm triệu.
Phần này coi như là tài sản sau hôn nhân.
Em có thể yêu cầu phân chia."
"Em không muốn" Thời Ngọc Minh nói: " Há miệng mắc quai, em không muốn dính líu gì đến anh ta nữa."
"Nhưng anh sẽ cho em"
"Anh?"
"Ừ, đây cũng là lý do anh nhờ Lục Hào mua bộ quần áo này"
Thời Ngọc Minh kêu lên: "Anh...!anh giả làm Phong Đình Quận à?"
"Đây chính là nhà họ Phong nợ anh.
Một nửa nhà họ Phong vốn dĩ thuộc về anh.
Anh bây giờ chẳng qua cũng chỉ là cầm về đưa cho em thôi"
Thời Ngọc Minh cắn môi, hồi lâu cũng không phản ứng kịp.
"Cho nên Lục Hào nói anh hôm nay rất bận bịu, chính là đi làm chuyện này sao?"
"...!Cứ coi như là vậy đi."
“Nhưng mà em thực sự không muốn anh làm như vậy” Thời Ngọc Minh nói: “Tiên sinh, chuyện của em với Phong Đình Quận sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn vào thứ sáu tuần này xong thì sẽ coi như là kết thúc hết rồi, tiếp theo thì em chỉ muốn báo thù cho bố thôi, để cho bọn người Cố Quân Nhi phải trả giá, sau đó...!em sẽ cùng anh và bọn nhỏ, sống thật tốt qua ngày.
"
Yết hầu của Phong Đình Quân cuộn lên lăn xuống, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: "Anh biết" Thời Ngọc Minh cười khổ: "Tiên sinh, thực ra thì hôm nay em có gặp Phong Đình Quân." "Vậy à".
"Ừm, em đến thăm mẹ em thì tình cờ gặp được anh ta ở cổng bệnh viện."
Anh lái xe, chậm rãi đi vào trong hầm để xe của khu nhà hoa Tường Vi, làm như vô tình hỏi: "Hai người...!có nói gì với nhau không?"
Thời Ngọc Minh nói: "Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một chút về chuyện ly hôn, hẹn nhau đi làm thủ tục vào thứ sáu"
"Anh ta nhất định sẽ rất hối hận"
"Có lẽ vậy."
"Nhất định anh ta cũng sẽ rất điên cuồng muốn bù đắp lại cho em"
Thời Ngọc Minh nói: "Tổn thương đã được tạo thành rồi, bây giờ bù đắp lại thì cũng có ích gì chứ? Bố em cũng không còn sống được nữa.
Mảnh mô phổi đó của em cũng không thể quay lại, vẫn có nguy cơ tái phát bất cứ lúc nào.
Cố Quân Nhi cũng đang mang thai, đây chẳng phải là điều anh ta đã hy vọng trước đó sao? Tất cả những gì anh ta muốn cũng có được