“Tổng giám đốc Lục!” Thời Ngọc Minh kinh ngạc, vội túm tay áo anh ta lại.
Lục Danh vừa mới hấp tấp đi lại rất nhanh dừng bước, không để cho cô đuổi quá tốn sức.
Thời Ngọc Minh rất thành khẩn: “Tổng giám đốc Lục, đừng tra về chuyện Tiên Sinh nữa.
được không? Coi như là tôi cầu xin anh”
Lục Danh mím thật chặt môi: “Tôi không hiểu nổi, Tiên Sinh kia của cô tốt như vậy, vì sao cô không chịu để cho người khác biết anh ấy là ai vậy? Thời Ngọc Minh, cậu của cô, còn có tổng giám đốc Quách vừa rồi kia, đều đã ức hiếp đến trên đầu cô rồi! Anh ấy ở đâu? Cô nói anh ấy yêu cô, vậy khi cô gặp phải phiền toái vì sao anh ấy không xuất hiện?”
Thời Ngọc Minh nói: “Anh ấy có chuyện của anh ấy.”
“Còn tôi thì sao? Tôi là người rảnh rỗi à?” Lục Danh càng nói càng tức: “Cô có biết hôm nay tôi từ trên đỉnh núi một đường cưỡi mô tô vội xuống tìm cô, tôi bỏ đội ngũ mấy trăm người của tôi, một phút cũng không chậm trễ, cứ như vậy đổi lấy vẫn là khuôn mặt lạnh của cô.
Thời Ngọc Minh tôi cho cô biết, tốt nhất cô đừng để cho tôi biết anh ấy là ai, cả đời đều giấu cho tốt đi, bằng không tôi nhất định cho anh ấy đẹp mặt”
Thời Ngọc Minh buồn bực nhéo nhéo thái dương, chuyện của công ty đã đủ phiền toái, bây giờ lại thêm Lục Danh, hơn nữa cái tính này của anh ta, thực sự giống như đúc với Như Ý nói, kiêu ngạo bá đạo còn tùy hứng, khuyên cũng không khuyên được, ầm ĩ với anh ta thì anh ta tuyệt đối hung hăng hơn mình, cô thực sự không biết làm sao với tên Lục Danh này bây giờ.
Tinh tinh tinh...!
Điện thoại vang lên, Thời Ngọc Minh nhìn thoáng qua màn hình, là điện thoại của Tiên Sinh, cô vội nghe: “A lô?”
“Ngọc Minh, đưa điện thoại cho Lục Danh”
“Làm sao anh biết Lục Danh ở đây?” Cô dừng một chút: “Vẫn đoán à?”
“Lần này không phải, là anh tận mắt nhìn thấy cậu ta đi vào”
“Cái gì..”
“Đưa điện thoại cho cậu ta đi, anh nói với cậu ta hai câu”
Giọng của Tiên Sinh nghe như yên tĩnh trước bão táp, rõ ràng vẫn là giọng điệu dịu dàng, thế nhưng trong lời nói giống như đè nén lửa giận nặng nề.
Thời Ngọc Minh sợ xảy ra chuyện gì, vẫn khuyên nhủ: “Tiên Sinh, chuyện này em sẽ nói rõ ràng với anh ta, hơn nữa anh hẳn ra hiểu rõ hơn em, anh ta tìm tới em chỉ vì trong nhà ép hôn, cũng không có gì khác.”
“Ai nói không có thứ khác?” Lục Danh ngắt lời cô: “Là Tiên Sinh quái quỷ gì của cô gọi điện
thoại tới phải không? Được, người ở đầu điện thoại bên kia hãy nghe cho kỹ! Lục Danh tôi thích Thời Ngọc Minh, muốn cưới cô ấy về nhà làm vợ, nếu anh còn là đàn ông thì đường đường chính chính đi ra, chúng ta một đầu một, cứ luôn thần thần bí bí giấu ở trong tối thì là cái quái gì? Rùa đen rút đầu à?”
Thời Ngọc Minh không nghe nổi nữa, cau mày lườm anh ta: “Anh mau đừng nói nữa”
“Tôi cứ phải nói!” Lục Danh nói: “Thời Ngọc Minh, tôi đã sớm nói với cô rồi, căn cứ điều kiện cùng đầu mối cô nói, điều kiện phù hợp ở thành phố Hòa Vân này cũng chỉ có hai người là tôi cùng Phong Đình Quân, căn bản không có khả năng xuất hiện người thứ ba! Tên Tiên Sinh này nhất định là đang lừa cô!”
“Không, Tiên Sinh sẽ không lừa tôi.”
“Cái đồ ngu si nhà cô, không phải cô bị cái tên lừa đảo này bỏ bùa rồi chứ?”
“Tổng giám đốc Lục, người của tôi tự phụ trách, tôi không phải người ngu, tôi cũng có lực phán đoán của mình, còn nữa trang sức Duy Nhất đã từng cho tôi một công việc, để tôi giành được quyền nuôi đứa nhỏ về, điểm này tôi rất cảm kích anh.
Thế nhưng đây không phải là lý do anh có thể khoa tay múa chân với cuộc sống riêng tư của tôi, tôi thích dạng gì người, tôi đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai”
Lục Danh tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng: “Được, Thời Ngọc Minh, cô cứ chờ xem! Lần trước bị Đình Quân làm bị thương thiếu chút nữa đã chết rồi, lúc này cũng là như vậy, sau này cậu đây tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của cô nữa!”
“Cầu còn không được”
“Cô.”
“Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh hôm nay có thể tới, thế nhưng sau này, tôi hi vọng chúng ta không nên gặp lại”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiên Sinh.
Giọng nói của anh đã không còn tức giận, càng nhiều hơn là đau lòng cùng quan tâm: “Tôn Bảo ức hiếp em?”
Thời Ngọc Minh dời lực chú ý về điện thoại di động, nhẹ giọng phủ nhận: “Không có, bây giờ ông ta không ức hiếp được em”.
Tiên Sinh cười khẽ: “Tự tin như vậy?”
“Đương nhiên, Tiên Sinh là Khổng Minh trên đời liệu sự như thần, lại đưa cho em hai cái túi gấm, có thể lật ngược khốn cảnh của hạng mục này cũng không chừng”
Tiên Sinh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Em cứ đi làm đi, anh sẽ từ một nơi bí mật gần đó nhìn.
Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, anh sẽ tới cứu em”
“Thế nhưng một khi anh xuất hiện, Phong Đình Quân bên kia...”
“Nếu như em thật sự có nguy hiểm thì cũng không lo được nhiều như vậy Tiên Sinh nói: “Ngọc Minh, em đưa điện thoại cho Lục Danh đi, anh có mấy cậu muốn nói với cậu ta”
Thời Ngọc Minh vẫn không yên lòng: “Tiên Sinh, hay là đừng.”
“Không có việc gì, tin anh”
Giọng nói khàn