Tôn Bảo trực tiếp kéo cô vào trong phòng làm việc của phòng pháp lý: “Đề nó lại!”
Vài người đi lên khống chế Thời Ngọc Minh không thể động đậy.
“Ngọc Minh, cô đừng trách tôi” Tôn Bảo cầm một phần giấy tờ pháp luật trong tay, đặt ở trước mặt cô: “Ngay bây giờ tôi tìm mẹ cô ký thỏa thuận thay đổi người đại diện công ty, nếu như chị ấy không thay tôi ngồi tù, vậy con gái yêu của chị ấy cũng đừng mong đi ra được khởi công ty này”
Lúc Tôn Bảo nói chuyện, ánh mắt cùng giọng nói đều hung tợn, như là một con sói.
Con sói mắt trắng.
Thời Ngọc Minh giãy dụa, thế nhưng tuy rằng mấy người phía sau đều là người của phòng pháp lý, thế nhưng đều là đàn ông to khỏe, sức của nam và nữ vốn khác xa, hơn nữa bọn họ có bốn người, Thời Ngọc Minh căn bản không thể động đậy.
Cô lấy lại bình tĩnh, khẽ nhếch môi nở nụ cười nhỏ vừa xoay người đã biến mất, bỗng nhiên đổi lại dáng vẻ lã chã chực khóc: “Cậu, mẹ cháu vừa mới tốt lên chút, nếu như bà bị đi tù, nói không chừng sẽ...!Cậu, dù sao mẹ cháu cũng là chị ruột của cậu mà!”
Cuối cùng Tôn Bảo vẫn có chút chột dạ, bị cô nói cũng có chút đuối lý: “Cùng lắm thì...!Tôi dùng tiền chuẩn bị một chút, không phải tổng giám đốc Quách kia nói, từ ba đến bảy năm à, tối đa là 7 năm, năm nay chị ấy cũng mới hơn năm mươi, lúc đi ra vẫn chưa tới 60, còn có thật nhiều năm có thể sống”
"Cậu...!Không được, cháu không thể trơ mắt nhìn mẹ cháu chịu khổ như thế!”
“Được rồi cháu đừng nói, Ngọc Minh, cậu biết cháu là đứa trẻ ngoan.
Nếu như mẹ cô đi tù, cậu sẽ đối tốt với cháu, hai đứa bé kia của cháu cũng có thể nhận về nhà ở, cậu coi như cháu trai ruột mà nuôi, để cho bọn họ đi học trường tốt nhất, hưởng thụ giáo dục tốt nhất, tốt hơn nhiều so với một mình cháu ở bên ngoài mang theo hai đứa bé.
Hơn nữa cháu nghĩ xem, mẹ của cháu đều đã đến tuổi này, tương lại bọn nhỏ mới là quan trọng nhất, đúng hay không?”
Thời Ngọc Minh cúi đầu, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Vốn cô còn nghĩ lấy tính cách đa nghi của Tôn Bảo sẽ không nhanh như vậy đã thay đổi người đại diện pháp luật, không nghĩ tới hôm nay tổng giám đốc Quách qua đây đòi nợ thể mà là chuyện xấu biến thành chuyện tốt.
Tương lai bọn nhỏ quan trọng, mẹ cũng quan trọng như vậy!
“Được rồi Ngọc Minh, cháu ngoan ngoãn ở chỗ này đi, ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm mẹ cháu nói chuyện.”
Tôn Bảo nháy mắt với mấy người đàn ông, mấy người đàn ông lập tức hiểu ý sau khi ông ta đi thì khóa trái cửa ban công lại, cuối cùng mới buông lỏng cô ra.
Cánh tay của Thời Ngọc Minh bị bọn họ vặn ra sau đau xót không ngớt, nhất là trên cổ tay, đã hơi xanh tím rồi.
Cô nhẹ nhàng hoạt động cánh tay một chút, đi về phía trước một bước.
Một người người đàn ông vội lớn tiếng hỏi: “Cô muốn làm gì? Không được nhúc nhích!”.
Thời Ngọc Minh chợt quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua thẻ nhân viên của anh ta, nhỏ giọng nói: “Phòng pháp lý, Lưu Thân?”
Người đàn ông dùng ánh mắt cảnh cáo cô.
Thời Ngọc Minh nói: “Lưu Thân, tốt nhất anh khách khí với ta chút, tổng giám đốc Tôn của các người muốn gì hắn anh hiểu rất rõ, mẹ tôi sẽ lập tức trở thành người đại diện pháp luật của công ty rồi”.
Người đàn ông này như là đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt sắc bén vừa rồi bỗng nhiên hoảng loạn.
Vài người khác liếc mắt nhìn nhau, cũng đều từ trong mắt của đối phương nhìn ra chuyện đã ngoài dự đoán của bọn họ.
Thời Ngọc Minh hài lòng cười cười, chậm rãi đi tới ghế boss cách đó không xa ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Người đại diện pháp luật của công ty vốn là bố của tôi, một nửa cổ phần công ty dưới tên của ông ấy đã chuyển vào tay tôi, một nửa kia...!Dựa theo luật kế thừa, hẳn là do mẹ của tôi kế thừa.
Các người đang dưới tình huống không được tôi và mẹ tôi trao quyền trái pháp luật đối người đại diện pháp luật của công ty thành Tôn Bảo, đây là vi phạm pháp luật, cụ thể nên xử bao lâu, tôi không là học luật nên tôi không rõ ràng lắm, thế nhưng các người hẳn là rất rõ mới đúng”
Tôn Bảo trở về rất nhanh, từ lúc ông ta rời đi đến lúc về phòng pháp lý của công ty, tổng cộng chỉ dùng hơn một tiếng.
Mà Thời Ngọc Minh để ý đến, giấy tờ trong tay ông ta, đã ký xong tên, đóng xong dấu, ông ta và mẹ đều có.
Tôn Bảo giao giấy tờ cho một nhân viên pháp lý trong đó: “Được rồi, bây giờ lập tức thay đổi người đại diện pháp luật của công ty, cành nhanh càng tốt”
Người đàn ông này không nhúc nhích, lại nhìn về phía Thời Ngọc Minh.
“Sững sờ cái gì? Cho cậu đi thì đi đi!”
Người đàn ông muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ khó xử: “Tổng giám đốc Tôn..”
"Ít nói nhảm cậu nhanh lên một chút đi! Tổng giám đốc Quách nói trong vòng ba ngày sẽ nhận được thư mời của tòa án! Trước lúc này phải đổi xong người đại diện pháp luật của công ty, nhanh đi!”
Người đàn ông cắn răng, cầm văn kiện đi ra khỏi cửa.
Vài người khác đều cúi đầu trầm mặc không nói.
“Ngọc