Sắc mặt của anh biến đổi: “Ngọc Minh, anh cũng chỉ là anh thôi.”
“Em biết, em biết rồi.”
Phong Đình Quân khẽ cười khổ một tiếng.
Đúng vậy, em biết.
Em biết anh là tiên sinh, em cũng biết… Em mãi mãi không tiếp nhận Phong Đình Quân thêm một lần nữa.
Như vậy cũng được.
Để Phong Đình Quân chết tại ngày đó sáu năm trước đi.
Mấy chục năm từ nay về sau, anh chỉ là tiên sinh, tiếp tục sống với thân phận như vậy, yêu thương cô, bù đắp cho cô, cùng cô trải cô quãng đời còn lại.
Còn cái gì không vừa lòng? Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o.
com | Nhảy*hố
Trời cao đã rất nhân từ với anh rồi.
Bị tổn thương nhiều nhất vẫn là Ngọc Minh của anh, chỉ có cô.
“Tiên sinh, sau này Tiêu Hào trưởng thành, biết em lừa nó, nó có hận em không?”
“Vậy nếu như sau này em cũng đã trưởng thành, biết anh lừa em, em có hận anh không?”
Thời Ngọc Minh quay đầu lại, chớp mắt nhìn: “Anh đang nói đến chuyện cánh tay bị thương sao? Thật ra vừa nhìn cánh tay của anh đã không phải tai nạn xe cộ gì, em có thể nhìn ra được.
Nhưng là đây lời nói dối có thiện ý của anh, không muốn để cho em lo lắng, em có thể hiểu được nên sẽ không hận anh.”
“Ý của em là, chỉ cần là lời nói dối có thiện ý thì em sẽ không hận ta, đúng không?”
“Chắc là vậy.” Thời Ngọc Minh cười cười: “Còn phải xem anh lừa em cái gì, nếu như là chuyện rất quan trọng… Em cũng không biết ai có thể nói rõ ràng chuyện sau này.”
“Chuyện gì được tính là rất nghiêm trọng?”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy hơi an tâm: “Trừ khi… Anh đã từng kết hôn rồi?”
Tin tức này khiến Thời Ngọc Minh hoảng hốt mấy giây.
Đầu óc của cô trống rỗng, tin tức bất ngờ xuất hiện tin tức làm cô hơi mơ hồ, đã một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.
“Cái đó..
Cái đó… Không phải anh đã nói là anh đã thích em từ rất lâu sao…”
“Đúng vậy, Ngọc Minh, người anh thích cho đến bây giờ chỉ có em, anh không lừa em.”
“Vậy anh và vợ trước của anh kết hôn bởi vì nguyên nhân khác sao? Hôn nhân thương nghiệp? Giống như Như Ý lúc đó, là vì phải làm chuyện khác nên phải giữ thân phận đã có chồng? Bây giờ cô ấy đang ở đâu, cô ấy có yêu anh không? Cô ấy còn có thể quay về tìm anh không?”
Những câu hỏi liên tiếp làm lòng Phong Đình Quân lấp kín bởi tâm trạng phức tạp.
Anh cố gắng làm giọng mình dịu dàng lại, giải thích cho cô từng cái một: “Cô ấy cũng ở thành phố Hòa Vân, nhưng..
Cô ấy không yêu anh, cũng không bao giờ quay về tìm anh.”
Thời Ngọc Minh nhẹ gật đầu: “Vậy xem ra đích thật là hôn nhân thương nghiệp.”
“…”
“Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào, có mối tình nào khác chưa?”
“Có, có một người đàn ông rất yêu cô ấy, còn sinh ra hai đứa bé, sống rất tốt.”
Lúc này, Thời Ngọc Minh mới tươi cười một chút: “Vậy thì tốt rồi, hai người các anh vốn dĩ là bị lợi ích thương nghiệp trói buộc với nhau, suy cho cùng thì cô ấy cũng là người bị hại.”
“Đúng vậy, cô ấy đã chịu rất rất nhiều tổn thương.”
“Hiện tại cô ấy đang sống rất tốt, đây là một tin tốt.” Cô nói: “Tiên sinh, anh cũng không cần quá tự trách, có thể đảm bảo cuộc sống sau này của cô ấy bình yên suôn sẻ đã là rất tốt rồi.”
Phong Đình Quân nặng nề gật đầu, trong mắt một sự nghiêm túc không nói nên lời: “Sẽ như thế, cuộc sống của cô ấy sẽ rất rất tốt.”
“Nhưng mà tin tức này vẫn làm em hơi bất ngờ.” Thời Ngọc Minh nói.
“Suýt chút nữa là bị anh hù dọa.”
“Em cũng để ý sao?”
“Có một chút.” Thời Ngọc Minh cong cong môi lên, nhanh chóng khôi phục ý cười: “Nhưng mà em cẩn thận suy nghĩ, em cũng đã từng kết hôn, hơn nữa còn có con, tính như vậy vẫn là anh chịu thiệt thòi.”
Thấy cô bày ra nét mặt tươi cười, sắc mặt Phong Đình Quân thần sắc cũng buông lỏng một chút: “Anh không chịu thiệt thòi, anh là người may mắn nhất.”
Khi trở lại cô nhi viện, viện trưởng đã dọn dẹp căn phòng đặc biệt xong.
Thẩm Như Ý lần đầu tiên thấy diện mạo của tiên sinh, cả người đều sợ hãi, kéo tay cô, suýt chút nữa là hoảng sợ gào thét: “Má ơi, đây cũng quá giống rồi! Gen thần kỳ như vậy sao? Nếu như cậu không nói thì mình hoàn toàn không biết được đây là người khác, đây chính là bản sao sống của Phong Đình Quân mà!”
Thời Ngọc Minh nói: “Thật ra ở chung lâu sẽ nhận ra sự khác biệt giữa hai người họ, cậu cẩn thận nghe sẽ thấy giọng nói của bọn họ không giống nhau lắm.”
Thời Ngọc Minh buồn cười:”Cậu cho rằng đang quay phim truyền hình à? Lại còn vai chính diện cơ.”
Mình không nói mò mà, Thời Ngọc Minh, mình nói với cậu, cậu còn nhớ rõ sinh nhật lần đó của mợ cậu không, lần đầu tiên mình