Bác sĩ Triệu cũng nhìn anh rất lâu, nhưng dù sao ông ta cũng là chuyên gia khoa tâm lý học và tâm thần nên không trực tiếp lật tẩy, mà nhanh chóng khôi phục như bình thường, lịch sự và hữu nghị như gặp mặt một người xa lạ: “Được được.”
Bác sĩ Triệu một mình trò chuyện một chút với Tiêu Hào ở bên trong, những người khác không thích hợp ở đây, viện trưởng và những thầy cô khác quan tâm đến tình hình đều đi ra ngoài.
Thẩm Như Ý lo lắng không thôi, dựa vào trên khung cửa nhìn vào bên trong, cuối cùng vẫn là Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng vỗ về cô, nhắc nhở: “Cho Tiêu Hào một không gian đi, bây giờ nó đang hết sức đề phòng với thế giới bên ngoài, bác sĩ cần thực sự hiểu rõ bệnh tình của cậu bé, cần cậu bé có thể hoàn toàn buông lỏng để giao tiếp với bác sĩ, cậu như thế này sẽ làm nó không được tự nhiên.”
Thẩm Như Ý lưu luyến không rời, lại nhìn vào trong phòng một cái nhưng vẫn ra ngoài theo lời của Thời Ngọc Minh.
Ngọc Minh, mình có một ý nghĩ to gan.” Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o.
com | N h ả y*hố
Thời Ngọc Minh hỏi: “Cậu muốn kết hôn rồi nhận nuôi cậu bé?”
“Trước đó mình đã hỏi ý kiến luật sư, với hoàn cảnh của mình, cho dù có kết hôn cũng không đủ điều kiện nhận nuôi.
Mình nghĩ là, mẹ của Tiêu Hào đã qua đời, nhưng bố nó chắc vẫn còn sống, anh ta không thể chỉ sinh ra mà không chịu nuôi nó được.
Tiêu Hào là con trai ruột của anh ta, bây giờ con trai bị bệnh nghiêm trọng như vậy, anh ta lại giống như người không có chuyện gì? Mình luôn cảm thấy rất không công bằng.”
“… Có chút không công bằng.”
“Rõ ràng như thế mà, hóa ra cậu cũng nghĩ như vậy.
Một mình Tiểu Dương ngã bệnh ở nước ngoài, cậu còn phải khúm núm cầu xin Phong Đình Quân hòa giải, sinh thêm một đứa con để cứu cậu bé.
Thế nhưng Phong Đình Quân thì sao? Trong quá trình trưởng thành của Thời Dương, anh ta đã cố gắng làm gì chưa? Hết thảy là cậu và bạn bè cậu chăm sóc, giúp đỡ Thời Dương, bố nó còn đi cưa cẩm người phụ nữ khác, việc này quá khác thường!”
Thời Ngọc Minh cười khổ một cái, không nói chuyện.
Chuyện cho tới bây giờ, lại ngồi tán gẫu những điều này… hình như không có ý nghĩa gì cả.
“Đều đã lật sang trang mới rồi, cậu còn nói lại làm gì.”
“Haizz, mình chỉ cảm thán một chút thôi, bây giờ cậu cũng coi như là vượt qua đau khổ rồi, Thời Dương lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Minh Nguyệt thì đáng yêu như thế.
Ôi chao, cậu nói xem, đều là thụ tinh cùng một trứng, khác mỗi phân bào và nhiễm sắc thể, tiên sinh lại tốt như vậy, dịu dàng như vậy, lại còn yêu trẻ con, Phong Đình Quân lại lòng lang dạ thú như thế, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?”
Thời Ngọc Minh cười nói: “Cái này có theo nguyên tắc nào đâu.
Mình nghĩ có thể là vì Phong Đình Quân lớn lên bên bố mẹ từ nhỏ, cho nên không thể buông bỏ được cái chết của họ, vậy nên càng hận mình sâu sắc.
Còn tiên sinh từ nhỏ chỉ có một mình, vì vậy mới có thể đừng ở góc độ người ngoài cuộc thấy rõ ràng sự việc?”
“Nhưng mà Ngọc Minh à,” Thẩm Như Ý kéo tay cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Bây giờ cậu có tiên sinh, cậu rất may mắn, nhưng mẹ của Tiêu Hào lại mãi mãi không quay về được.
Bây giờ mình suy nghĩ một chút, thật sự rất sợ, nếu như trước kia tiên sinh không xuất hiện, cậu không có tiền phẫu thuật thì Thời Dương có được giống như bây giờ không?”
Cách đó không xa, Phong Đình Quân nắm chặt bình nước trong tay, bước chân cũng dừng lại.
“Sẽ không được.” Thời Ngọc Minh cười dịu dàng: “Tiên sinh chắc chắn sẽ không xuất hiện.”
…
Bác sĩ Triệu và anh liếc nhìn nhau một cái, giống như đều đọc được gì đó từ anh mắt của đối phương.
Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu: “Được, những người khác đi theo tôi.”
Viện trưởng dẫn bác sĩ Triệu đến phòng làm việc của mình, chờ Thời Ngọc Minh và Thẩm Như Ý cùng đến mới quay người chốt cửa lại.
“Tình hình trước mắt của Tiêu Hào rất không lạc quan.” Bác sĩ Triệu mở miệng, lật giở bản bút ký của mình nhìn một chút, thở dài nói: “Mẹ ruột qua đời là đả kích rất lớn đối với cậu bé, còn bản thân cậu bé còn mang bệnh khác, nhưng tôi hỏi rất lâu cậu bé cũng không chịu mở miệng, mọi người có biết cậu bé còn bệnh nào không?”
Vẻ mặt viện trưởng mù mịt: “Còn bệnh khác sao? Tôi không biết…”
“Tôi biết,” Thời Ngọc Minh lên tiếng: “Đứa bé này có bệnh gan, hình như bệnh di truyền bên dòng họ của bố, cần một khoản tiền thuốc men rất lớn, mẹ cậu bé vì kiếm tiền mà đã làm rất nhiều công việc vất vả, có thể cũng bởi vì thế mà bệnh tình nặng thêm, qua đời sớm.”
“Trời ơi…” Viện trưởng kêu lên một tiếng.
Ngược lại, Bác sĩ Triệu lại không thấy bất ngờ, ông ta khẽ gật đầu, nói: “Cũng không khác dự đoán của tôi lắm.
Hiện tại cậu bé đích thật là mắc chứng rối loạn lưỡng cực, bệnh trầm cảm đã đến mức độ nghiêm trọng, đã có khuynh hướng tự sát, cái này vô cùng nguy hiểm.
Tôi sẽ kê một ít thuốc, nhưng dù sao cậu bé vẫn còn