Thời Ngọc Minh cau mày: “Tôi không hiểu lắm.”
“Cũng vậy, anh ấy quan tâm cô như vậy, hẳn là không có nói với ngươi.” Tổng giám đốc Quách nói: “Tôi kể cho cô một chuyện, được không?
“…”
Khi Ngọc Minh không lên tiếng, Tổng giám đốc Quách tự mình nói: “Ngày trước, có một chàng trai trẻ rất ưu tú, anh ấy rất thích một cô gái, nhưng vì một biến cố bi thảm, anh ấy không thể chịu đựng nổi đả kích nên mắc một vấn đề nghiêm trọng về tinh thần.
Anh ấy bắt đầu mất ngủ, chán ghét cuộc đời, có lúc còn muốn tự tử.
Lúc này, xuất hiện một người đã kéo anh ấy trở lại từ cánh cửa thần.”
“…”
“Vị ân nhân này biết được năng lực của anh ấy, một lòng muốn đào tạo anh trở thành người thừa kế.
Ông ấy đã giúp cậu thanh niên này gây dựng lại cơ đồ sự nghiệp, và chàng trai này đã không để ân nhân thất vọng.
Anh thể hiện hết khả năng của mình, gây dựng sự nghiệp lên một đỉnh cao mới..
Ban đầu, vị ân nhân vốn định sẽ trao cho anh ấy tất cả tài sản và địa vị để anh ta vươn lên một tầm cao mới, trở thành một huyền thoại kinh doanh đáng được tung hô.
Nhưng kế hoạch đẹp đẽ này đã bị dừng lại đột ngột vì cô.
”
Khi Thời Ngọc Minh nghe đến đây này, trong lòng cô mơ hồ đoán được: “Là bởi vì tiên sinh muốn ở bên tôi sao?”
“Đúng vậy,” Tổng giám đốc Quách nói: “Anh ấy vì cô mà sa sút, đau khổ, sa đọa và thậm chí trở nên không còn là chính anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không thể quên được cô.
Anh ấy bị chứng bệnh tâm thần nghiêm trọng, nhân cách anh ấy bị chia làm hai.
Một trong số họ chấp nhận mọi thứ từ vị ân nhân, đáp ứng toàn bộ điều kiện của ông ấy; nhưng người kia vẫn không thể từ bỏ được cô.
Anh ấy che giấu thân phận của mình, lén nhìn cô từ xa, bí mật giúp đỡ cô.
Thậm chí bây giờ, anh ấy còn mưu tính dùng một cánh tay để bù lại ân tình, chỉ để đưa cô cao chạy xa bay.
Cô Thời, có lẽ cô không biết, cô nghĩ rằng cô rất đau khổ, nhưng anh ấy vì cô mà trả giá, so với cô mất mát cũng không ít.
”
Cô cảm thấy như thể chân tướng đã ở rất gần mình, nhưng trước mắt vẫn là một màn sương mù mở ảo, không nhìn rõ được.
Nhưng ý định của Tổng giám đốc Quách hôm nay, cô đã hiểu rõ.
“Anh muốn tôi rời xa tiên sinh, để không cản trở tiền đồ tốt đẹp của anh ấy đúng không?”
“Đó là hy vọng của vị ân nhân” Tổng giám đốc Quách nói: “Trước khi tôi đến, vị ân nhân đã cố ý nói với tôi rằng đừng làm tổn thương cô.
Ông ấy nói rằng cô cũng là một người thông minh,biết quyết định nên làm gì để cùng tốt cho mọi người.
Ông ấy không muốn làm khó cô, nhưng lại không muốn đánh mất một người thừa kế đã được lựa chọn cẩn thận trong nhiều thập kỷ qua.”
Thời Ngọc Minh hỏi: “Tôi không hiểu, giữa tôi và sự nghiệp, tiên sinh nhất định phải chọn một sao?”
“Dĩ nhiên, đầu óc chỉ có tình cảm luyến ái thì không có tương lai.
Khi tiên sinh không yêu cô, anh ấy chính là vị thần có thể vượt qua mọi chông gai.
Nhưng khi ở bên cô, anh ấy trở thành cái gì? Rụt rè, e sợ, nhìn trước nhìn sau, cái gì cũng sợ, đó không phải là anh ấy.”
Thời Ngọc Minh đột nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Quách, hôm nay anh tìm tôi chắc hẳn không nói được với tiên sinh nên muốn ra tay ở chỗ tôi phải không?”
“Cô Thời, cô rất thông minh,” Tổng giám đốc Quách nói: “Nhưng điều này cũng vô ích.
Trước mặt kẻ mạnh tuyệt đối, ai cũng đều vô dụng.
Cô Thời, cô có hai đứa con, còn có con chó con này và mẹ của cô, còn có người bạn tốt đã nhận nuôi cậu bé kia, cô hẳn không muốn mất đi họ, phải không? ”
Thời Ngọc Minh trong lòng chấn động mạnh: “Anh uy hiếp tôi ư?”
“Tôi chảng qua nói chuyện vui vẻ với cô một lần nữa”, Tổng giám đốc Quách nói: “Cô không có tiên sinh, thì còn có rất nhiều người thân và bạn bè xung quanh cô, nhưng tiên sinh lựa chọn ở bên cô, tất cả mọi thứ anh ấy đều không có.”
Tổng giám đốc Quách nhìn ra bên ngoài cười khẽ, “Đến trường học của Thời Dương rồi.”
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn lại thì thấy phía đối diện chính là trường học của Thời Dương, lúc này học sinh đã lần lượt ra về, rất nhiều phụ huynh đang mong ngóng chờ đợi bên ngoài.
“Cô Thời, cô hãy suy nghĩ về điều đó.
Vị