“Chúng ta đi thôi?”
Thời Ngọc Minh nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, hiện tại đã là bốn giờ sáng.
Phong Đình Quân ghé mắt nhìn theo, khẽ gật đầu.
“Ừm.”
“Khoan đã.
Chúng ta chụp một tấm hình kỉ niệm đám cưới đi.”
Thời Ngọc Minh kéo tay anh.
Mà giấc mộng cô dâu của toàn bộ thiếu nữ trên thế giới rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?
Chính là cô dâu mặc chiếc đầm dài chấm đất, sắc trắng thuần khiết, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp lộng lẫy.
Từng bước cô đi giống như dải ngân hà chuyển động, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ động lòng người.
Mà chủ rể sẽ một thân âu phục trắng tinh tươm chỉn chu, phối với caravat do vợ mình tự tay lựa chọn, mỉm cười vươn tay về phía người mình yêu.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Quần áo trên người cô nhăn nhúm, còn anh lại một thân áo đen quần đen.
Cho dù phía sau là tán cây hải đường lãng mạn đi chăng nữa thì cũng chẳng chút quan hệ gì đến hai từ ảnh cưới.
Tuy nhiên, Thời Ngọc Minh tựa hồ chẳng hề bận tâm, bật màn hình trước, nghiêng đầu tựa ào vai anh, lộ ra nụ cười tỏa nắng.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Phong Đình Quân khởi động xe, cả hai nhanh chóng chạy về phía sân bay.
Trên lốp xe vẫn còn vương lại tàn hoa, chậm rãi bị gió cuốn bay đi.
Sắc trời bấy giờ đã lộ ra từng tia nắng đầu tia, cô lúc này mới nhận ra.
“Đây là phía sau núi Thanh Vân?”
“Ừm, mọi người đa phần đều tham qua ở phía trước, nơi này không có ai vào cả.”
“Cái cây kai cũng không biết đã được bao nhiêu năm rồi nữa.
Vừa lớn vừa khiến cho núi Thanh Vân giống như mở ra chân trời mới vậy.”
Trong kí ức Thời Ngọc Minh vẫn lưu lại hình bóng tán cây quá mức tuyệt đẹp kia.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng phanh xe đinh tai nhức óc, khiến cô mơ màng.
Cú va chạm thật mạnh khiến chiếc xe máy đều bị húc bật khỏi con đường, cô cảm giác mình được trong lồng ngực vô cùng vững chãi nhưng cuối cùng vẫn bị văng ra thật xa, thân thể va đập xuống nền xi măng lạnh lẽo.
Ầm! Cơn đau nhức kéo đến khiến toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô đặc quánh như keo.
“Cô Thời, xin chào.”
Trời đất trước mắt quay cuồng, cô không thể nhìn rõ người trước mặt mình là ai, chỉ thấy dáng dấp đối phương đang ngồi trên xe lăn.
Đối phương mặc trang phục thêu truyền thống màu đỏ sậm, tinh thần minh mẫn.
“Không nghĩ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại phải dùng cách thức như thế này, thật sự xin lỗi.”
Thời Ngọc Minh nhắm mắt, nghỉ ngơi hồi lâu mới có thể ổn định tinh thần.
Lần thứu hai mở mắt, cô vẫn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Tiên sinh đâu? Cô cựa quậy, phát hiện mình vẫn nằm trong lồng ngực đối phương, mà anh vẫn duy trì tư thế ôm cô, cả gương mặt đều là máu.
“Tiên sinh! Tiên sinh!”
Thời Ngọc Minh muốn gọi anh dậy nhưng vừa đọng đến lớp áo, ngón tay cô liền cứng đờ.
Quần áo anh màu đen nên không thấy được vết máu nhưng Thời Ngọc Minh có thể cảm nhận được thứ chất lỏng đỏ sẫm, sền sệt ấm nóng kia đang thấm đẫm cả thân thể anh.
Cô theo bản năng nhìn về phía điện thoại, nhưng cú va đập ban nãy đã khiến mọi thứ vỡ tan tành.
“Mau gọi xe cứu thương!”
May mắn, trước mặt còn có người đàn ông này.
Cô dùng chút sức tàn của mình, lết về phía đối phương.
“Ông ơi, cầu xin ông mau giúp tôi gọi xe cứu thương, nhanh lên một chút! Chồng tôi đang bị thương rất nặng!”
“Cô Thời, cô muốn cứu cậu ta sao?”
Ông cụ Hình chậm rãi xoay chuyển chuỗi châu trong tay, thái độ vẫn vô cùng thong dong, thanh âm ôn tồn.
“Đúng vậy!”
“Thế cô có biết tôi là ai không?”
Thời Ngọc Minh sửng sốt hồi lâu, hiện tại mới chỉ bốn giờ sáng nhưng lại ông lão này lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa chiếc xe đỗ đằng kia giống y như đúc chiếc xe mà ngày đó tổng giám đốc Quách chạy đến nhà gặp cô.
Trong nháy mắt, cô liền phản ứng.
“Ông chính là…ân nhân của tiên sinh?”
“Ân nhân? Nói như vậy cũng được, tuy nhiên mối quan hệ giữa tôi và cậu ta không chỉ