Luật sư Trương hé miệng, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy thanh âm cãi vã vô cùng ồn ào.
Nhân viên viện kiểm sát phải can thiệp để dẫn Trương Huệ và Cố Quân Nhi vào trong, đứng trước vành móng ngựa.
Phiên tòa ngày hôm nay, chính thức bắt đầu.
Luật sư Trương bấy giờ mới nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.
“Cô Thời, lát nữa tòa án sẽ hỏi cô về ý kiến cá nhân.
Cô chỉ cần nghĩ gì nói đó là được.”
Thời Ngọc Minh cắn môi, cô không biết những bằng chứng mà tiên sinh thu thập được rốt cuộc bao gồm những thứ gì.
Mấy ngay nay thấy anh bận rộn nên cô vẫn chưa từng chủ động nhắc đến vấn đề này.
Có lần thử hỏi dò, anh chỉ nói với cô hai chữ.
“Yên tâm.”
“Hôm nay Phong Đình Quân có đến không?”
Đến thời điểm này, cô vẫn thoáng chần chừ, bèn hỏi lại.
Luật sư Trương nghe xong liền chỉ về phía bàn hội nghị.
“Có, đến xem như dự thính thôi.
Cô Thời nhìn kìa, ở bên kia.”
Thời Ngọc Minh nhìn theo hướng luật sư Trương chỉ, quả nhiên trông thấy Phong Đình Quân cùng trợ lý của anh ta, Minh Kiệt.
Bàn hội nghị dự thính rất ít người, hơn nữa phiên tòa này ngoại trừ hai người bọn họ cũng chẳng có ai ngồi, vậy nên cô càng dễ dàng bao quát tầm nhìn.
Minh Kiệt cúi đầu thì thầm vào tai Phong Đình Quân điều gì đó.
Bỗng nhiên, anh chợt ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cô.
Thời Ngọc Minh chủ động dời mắt, ánh nhìn rơi xuống người hai bị cáo.
Cách đây vài ngày, Cố Quân Nhi và Trương Huệ trông vẫn xinh đjep và sang trọng biết bao, thế nhưng hiện tại trông chẳng khác gì mấy con cá chạch, chật vật xấu xí.
Tuy rằng quần áo trên người vẫn như cũ nhưng cả hai đều không còn vẻ huênh hoang kiêu ngạo nữa, thậm chí dường như đã chấp nhận thua cuộc.
Rất nhanh, Thời Ngọc Minh sẽ hiểu vì sao bọn họ lại ngoan ngoãn đến bất thường như vậy.
Kiểm sát trưởng sóng lưng thẳng tắp, thanh âm vang dội, nhìn về phía quan tòa, đệ trình toàn bộ thông tin.
“Trong suốt quá trình điều tra, chúng tôi đã thu giữ được video để làm bằng chứng, thời điểm nạn nhân bị xô ngã bên trong khuôn viên chỉ có mỗi bị cáo Cố Quân Nhi.
Lúc này, chủ căn biệt thự, Thời Ngọc Minh đang nghỉ ngơi ở lầu hai.
Video đã ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc má Phúc ngã lầu, Thời Ngọc Minh liền bị đánh thức, vô tình chứng kiến mọi thứ nên mới hoảng hốt chạy xuống lầu.”
“…Hơn nữa, thời điểm pháp y tiến hành kiểm tra đã phát hiện trong lúc má Phúc tử vong, trước đó dường như đàng làm món hoành thánh, trên tay còn dính bột mì.
Sau khi thẩm vấn những người giúp việc thì bọn họ nói khi nấu má Phúc luôn dùng loại bột đặc biệt.
Mà quần áo Cố Quân Nhi mặc ngày hôm đó, trải qua kiểm định liền phát hiện DNA má Phúc lẩn trong trang phục.”
“Chứng cứ tiếp theo có thể khẳng định rõ ràng hơn về việc cái chết của má Phúc liên quan trực tiếp đến Cố Quân Nhi.
Dựa theo dấu giày, chúng tôi tiến hành mô phỏng toàn bộ hiện trường, cuối cùng đưa đến kết luận, má Phúc không phải trượt chân té mà bị đẩy ngã.
Bởi vì chỉ khi bị đẩy thì tốc độ mới nhanh đến như vậy, hơn nữa lăn càng nhanh vết thương càng nặng.
Mà xung quanh khu vực chỉ có mỗi dấu chân của Cố Quân Nhi, có vết sâu cũng có vết nông, đồng thời đan xen với dấu giày thuộc về má phúc.
Mà dấu chân cô Thời ở nơi đó, quả thật đã rất lâu rồi, vậy nên loại trừ.
Tổng kết toàn bộ chứng cứ, tôi cho rằng cái chết của má Phúc chính là một vụ mưu sát.”
Thẩm phán liếc mắt nhìn loạt chứng cứ được bày ra trước mặt.
Cùng lúc đó, kiểm sát trưởng đưa toàn bộ tệp hồ sơ cho luật sư Trương xem qua, anh liền cầm lấy chuyền sang phía Thời Ngọc Minh.
Bên trong không chỉ có hình ảnh đầy đủ mà còn bao quát cả dấu giày cùng vết bột mình.
Hơn nữa, hai trang phía sau còn giải thích tỉ mỉ về dữ liệu khi từ trên cao ngã xuống, lực cản trở cùng thời gian, tiến hành mô phòng toàn bộ, cực kì chi tiết, hoàn toàn không có kẽ hở.
Những văn kiện này giống như chiếc búa, trực tiếp nện vào con đường sống của Cố Quân Nhi.
Để thu được lượng lớn tin tức như thế này, rốt cuộc là nhân vật thần bí nào.
Trong thoáng chốc, nước mắt Thời Ngọc Minh khẽ rơi.
“Cảm ơn anh…”
“Đây là việc chúng tôi nên làm mà.
Cô Thời, cô còn chuyện gì muốn nói sao?”
“Còn! Sáu năm trước, bố tôi ra đi trong một vụ tai nạn giao thông.
Tai nạn ấy đã khiến tổng cộng ba người thiệt mạng.
Theo kết luận, bố tôi trong lúc lái xe đã bất cẩn mắc phải sai lầm, cho nên bị nhận định thành hung thủ! Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy, bởi vì cả hai chiếc xe đều từng bị động chạm qua.
Chính Cố Quân Nhi thừa nhận trước mặt tôi toàn bộ đều do cô ta làm, ở cửa hàng 4S!”
“Thời Ngọc Minh, cô đừng có ngậm máu phun người! Cô có chứng cứ không?”
Nghe xong những lời này, bố Cố Quân Nhi liền sửng cồ, lớn tiếng la lối.
“Tôi…”
“Đương nhiên