Bởi vì chứng cứ đầy đủ, hoàn toàn không chừa kẽ hở cho Cố Quân nhi lách luật nên rất nhanh bản án đã được thành lập.
Bấy giờ, Trương Huệ đột nhiên đứng lên.
“Chờ đã!”
“Bị cáo, cô còn lời gì muốn nói?”
Thẩm phán đang chuẩn bị đọc bản tuyên án liền bị thanh âm Trương Huệ xen ngang.
Tuy nhiên, để giữ tính công bằng, đối phương vẫn dừng lại, nghiêm giọng hỏi.
Bà ta nhìn chằm chằm Thời Ngọc Minh, khóe môi khẽ nhếch.
“Con gái tôi mang theo.
Dựa theo pháp luật, phụ nữ có thai sẽ được hưởng án treo, đúng không thưa quan tòa?”
“Mang thai?”
Trương Huệ chậm rãi dời ánh mắt khỏi Thời Ngọc Minh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phong Đình Quân ở phía xa.
Gương mặt anh đột nhiên biến sắc.
“Không tin à? Nếu vậy cứ việc dẫn người đến bệnh viện kiểm tra là được.
Phong Đình Quân, bất luận thế nào đi chăng nữa thì đứa nhỏ trong bụng Cố Quân Nhi vẫn là con cậu.
Cho dù hai người không sống cùng nhau nhưng trách nhiệm chăm sóc của một người bố vẫn cần phải có.
Dẫu sao Quân Nhi cũng là phụ nữ, nếu như sau này sống kiếp mẹ đơn thân, như vậy thì khó khăn cho con bé quá.
Trương Huệ thong dong nở nụ cười, tự nguyện tra tay vào còng, nhanh chóng được cảnh sát dẫn đi.
Riêng Cố Quân Nhi được nữ cảnh sát dẫn đi làm kiểm tra.
Thời điểm đi ngang Thời Ngọc Minh, Cố Quân Nhi cong môi, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Câu này cô nên để dành nói với Phong Đình Quân.
Hiện tại giữa cô và tôi đã chẳng còn chuyện gì nữa rồi.”
Gương mặt Thời Ngọc Minh đanh lại, thanh âm lạnh nhạt.
“Nhưng mà cô chính là người trong lòng anh ta.
Chỉ cần cô sống khổ sở, anh ta nhất định sẽ phải trải qua những tháng ngày chẳng vui vẻ gì.”
“Cô cập nhật thông tin chậm quá rồi.
Đình Quân sớm đã có người khác, chuẩn bị kết hôn.
Đương nhiên cô dâu không phải tôi rồi.”
Thời Ngọc Minh lộ ra nụ cười giễu cợt, Cố Quân Nhi chau mày.
“Thật sao? Vậy thì chúng ta cá cược thử xem.”
“Đừng nói nữa, đi nhanh lên.”
Nữ cảnh sát ở phía sau thúc giục.
Cố Quân Nhi nhìn Thời Ngọc Minh, dáng vẻ tựa hồ đã biết rõ mọi thứ.
“Thời Ngọc Minh, cô cứ chờ xem.”
Buổi thẩm vấn kết thúc, mọi người đều lục tục rời đi.
Thời Ngọc Minh nắm tay mẹ mình, hai người cũng chậm rãi rời khỏi nơi này.
Vừa ra đến cổng, bọn họ liền cảm thấy nhẹ nhõm, bầu trời hôm nay thật trong xanh.
“Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Luật sư Trương đi phái sau hai người, thấp giọng nói khẽ.
Thời Ngọc Minh gật đầu, khóe môi cong cong.
“Đúng vậy.
Tất cả đều đã xong xuôi cả.”
“Trong giới luật sư chúng tôi có một câu như thế này, lẽ phải có lúc sẽ đến muộn nhưng chắc chắn nó sẽ xuất hiện.”
“Nhưng dẫu sao vẫn là đến muộn.
Người vô tội đã chết, hai từ lẽ phải chỉ dùng để an ủi người còn sống như chúng ta mà thôi.
Còn bọn họ, vĩnh viễn cũng chẳng thể sống lại.”
“Cô Thời, hiện tại tôi phải đi có việc.
Chút nữa cô và mẹ về bằng gì?”
“Chúng tôi gọi xe.
Luật sư Trương, ngày hôm nay quả thật rất cảm ơn anh.”
“Người cô cần cảm ơn chính là đối tượng nặc danh đã gửi toàn bộ tài liệu cho tôi kia kìa.
Cô Thời, cô biết đối phương là ai chứ.”
“Tôi biết.”
“Cô biết?”
“Ừm.
Tôi đương nhiên sẽ cảm ơn đối phương nhưng trước tiên vẫn là lời cảm ơn dành cho anh.
Bởi vì người kia không tiện xuất đầu lộ diện, vậy nên mới gửi đến anh.
Mà anh đã không phụ lòng đối phương, giúp tôi thắng phiên tòa hôm nay.
Tôi nhất định sẽ nhớ rõ phần ân tình này.”
“Thì ra là vậy.
Lúc tôi nhậnđược tài liệu còn tưởng là tổng giám đốc Phong ấy chữ.
Nhìn nét chữ y hệt như anh ta…”
Nét chữ?
“Chứng cứ không phải đều được in ra sao?”
“Đúng là như vậy nhưng thông tin được điền trên bưu phẩm đều được viết tay.
Tuy rằng không có chữ ký, bù lại địa chỉ người nhận vẫn được viết rõ ràng.
Ban đầu tôi còn tưởng tổng giám đốc Phong, bởi vì đối phương chỉ cần trực tiếp đem mọi thứ đến tòa án là được rồi, cần gì phải lòng vòng như vậy? Nhưng nghe cô khẳng định thế thì tôi đoán chắc do tôi đoán sai nét chữ rồi.”
“Hộp đựng bưu phẩm kia, anh còn giữ chứ?”
“Còn, trong phòng làm việc của tôi ấy.”
“Tôi có thể nhìn qua một chút được không?”
“Đương nhiên là được.
Nhưng hiện tại tôi còn có việc phải làm, chủ nhật sẽ đem đến công ty