Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Thanh âm bén ngót vang bên tai, Thời Ngọc Minh nhìn điện thoại, phát hiện đường truyền đã ngắt ngang.
Hay là tiên sinh vào thang máy nên sóng yếu.
Cô liên lạc lại gần nữa, nhưng chỉ có tiếng máy móc vang lên rằng người gọi tậm thời không liên lạc được.
“Cô Thời, ngày mai mọi người phải đi rồi hả?”
“Dạ phải.
Má Phúc, để cháu gửi tiền lương tháng này cho cô…”
“Không cần đâu.
Sáng nay tôi vừa nhận được tin nhắn nhận hơn bă trăm bốn mươi triệu, nhìn kĩ mới biết là tiên sinh gửi vào số tài khoản của mình.
Tôi còn tính gọi điện hỏi có phải là tiên sinh gửi nhầm hay không nữa kìa.”
“Làm gì có chuyện nhầm lẫn được.
Bọn cháu đi gấp như vậy, đây chính là số tiền lương cùng bồi thường cho cô đấy ạ.”
“Bồi thường cái gì chứ, mấy đứa này thật là.
Tôi ở đây làm việc, lương đã cao hơn ba bốn lần so với người khác rồi.
Hơn nữa tiên sinh và cháu tốt như vậy, bọn nhỏ thì ngoan ngoãn nghe lời, tôi có đốt đèn cũng tìm không ra gia đình thứ hai như thế.
Số tiền này, tôi tuyệt đối không thể nhận.”
“Má Phúc cứ giữ đi ạ.
Nếu muốn trả, thì phải gặp trực tiếp tiên sinh rồi trả đấy.”
Thời Ngọc Minh dịu dàng nở nụ cười, má Phúc bấy giờ mới phì cười.
“Cô đang bắt nạt tôi không biết dùng điện thoại di động để chuyển khoản lại cho người khác chứ gì.”
“Má Phúc giúp cháu một chuyện được chứ?”
“Cô cứ nói đi.”
“Tiên sinh nhờ tôi chuyển lời với cô Thời rằng đêm nay nhất định phải chờ tiên sinh.
Cô Thời, hai người sang đấy, nhất định phải thật khỏe mạnh thật hạnh phúc đấy.”
“Đương nhiên phải khỏe mạnh rồi, tự nhiên lại nói mấy lời này làm gì? Sợ tôi không nỡ bỏ công ty, lén lút quay về sao?”
Thời Ngọc Minh bật cười, Chu Dương nghe vậy liền cào cào mái tóc cười theo.
“Không phải, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi.
Vậy tôi đi trước, mai sẽ chờ sẵn dưới lâu.”
“Được rồi.
Làm phiền cậu quá.”
Tiên sinh nói, nhất định phải chờ anh.
Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, cô vẫn ngồi trong phòng chờ.
Nhưng đã đến nửa đêm, Thời Ngọc Minh vẫn không nhìn thấy bóng dáng đối phương.
Điện thoại di động thì không liên lạc được.
Ban đầu cô còn cố chống đỡ nhưng Thời Ngọc Minh càng ngày càng mệt, ý thức dần mơ hồ, cứ như vậy liền gục đầu ngủ.
Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến tiếng động loạt xoạt giống như có ai đó đang mở cửa sổ.
Cạch! Chạc!
Thời Ngọc Minh bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, phát hiện có người đang dùng mấy hòn đá cuội ném vào cửa sổ.
Bấy giờ cô mới nhìn rõ là tiên sinh, bên cạnh anh là chiếc xe máy quen thuộc.
Ánh đèn đường nhàn nhạt rọi vào đối phương, khiến cô cảm thấy người đàn ông này vô cùng gần gũi ấm áp.
Thời Ngọc Minh phát hiện, thời điểm tiên sinh cười rộ lên trông vô cùng đẹp đẽ.
Anh ngẩng đầu, khẽ gọi.
“Ngọc Minh, mau xuống đây.”
“Trễ lắm rồi, không phải mai chúng ta phải bay sao?”
Cô mím môi, nghiêng đầu khó hiểu.
Anh không giải thích, chỉ liên tục vẫy tay.
“Em mau xuống đây.”
“Em…”
“Mau nào.”
Thời Ngọc Minh không do dự thêm nữa, cô mặc thêm áo khoác, nhanh chóng chạy xuống lầu, nhào vào lồng ngực đối phương.
Tiên sinh vòng tay ôm ghì lấy cô.
“Chờ lâu lắm sao?”
“Một chút.
Có chuyện gì sao không vào nhà rồi nói, tại sao phải ra ngoài này?”
“Em lên xe đi.”
Thời Ngọc Minh nhỏ giọng thắc mắc, tiên sinh không trả lời, trực tiếp ẵm cô ngồi lên xe.
Sau đó anh leo lên, từ phía sau bao phủ lấy cô, khởi động xe.
Thời Ngọc Minh hoảng hốt, thanh âm tràn ngập lo lắng.
“Tay anh vẫn đang bị thương đấy, làm sao mà lái xe?”
“Không sao đâu.”
“Cứ không sao đâu, không sao đâu.
Anh không chịu nghe lời em, quan tâm đến vết thương của mình chút nào cả.”
“Ngọc Minh, hôm nay anh rất vui.
Em đừng giận anh, được chứ?”
Tiên sinh gác cằm lên bả vai cô, khẽ nở nụ cười.
“Em không tức giận, em xót cho anh.”
“Em càng xót cho anh, anh càng vui.”
“Anh càng làm em xót thì đến cuối cùng sẽ cụt cả cánh tay mất.
Đến lúc đó, con trai cùng con gái đều muốn anh ôm, nhưng anh lại chỉ có thể ôm được một người mà thôi.”
“Đừng lo, hôm nay anh đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Chỉ