Trần Quân Ninh bế tắc thật rồi, cô ngày đầu tiên đi làm, người trong công ty căn bản còn chưa quen biết hết, cô biết đi chỗ nào tìm tài xế nam đây?
“Nếu không thì, tôi nhờ một người đàn ông lái xe giúp, cô thấy có được không?”
“Vậy cô tới đây làm gì, trực tiếp gọi tài xế khác tới thay không phải xong rồi sao?”
Cộc cộc cộc…
Cửa bị gõ vang nhẹ nhàng.
Ngô Mẫn Mẫn nhíu lông mày một cái, nhìn về phía Trần Quân Ninh: “Cô vừa mới gọi tài xế mới?”
“Không phải…” Trần Quân Ninh hồ nghi đi tới cửa mở hé một cái khe nhỏ, lại bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa.
Người đó mặc chân váy hoa nhí giản dị thanh lịch, khuôn mặt xinh đẹp nhu thuận khẽ cười nói: “Xin chào, vừa rồi cô đánh rơi chìa khoá ở cửa phòng tôi, tôi tới trả cho cô.”
Trần Quân Ninh nhanh chóng sờ và trong túi của mình, rỗng tuếch!
Chùm chìa khóa này bên trên còn có logo Maybach, cái đó nếu mà rơi mất…cô nhất định sẽ bị đuổi việc…
“Cảm ơn! Vô cùng cảm ơn…”
Thời Ngọc Minh cười cười: “Không có gì, vậy tôi đi trước, không quấy rầy các cô nữa.”
“Đợi đã…” Ngô Mẫn Mẫn đột nhiên gọi cô lại, cô ta nhanh chóng đi tới cửa phòng, vừa đi vừa dùng ánh mắt băn khoăn nhìn Thời Ngọc Minh: “Chúng ta có phải là đã từng gặp ở đâu đó rồi hay không?”
Thời Ngọc Minh cũng cẩn thận quan sát một chút người phụ nữ trước mắt này, cô ta xem ra nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng vẻ mặt trông đầy cao ngạo, vốn dĩ ở tuổi này mặt mộc cũng không quá xấu, nhưng mà làn da của cô ta không tốt lắm, bị xỉn một chút, cho nên nhìn hơi mỏi mệt, trên người mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean, còn đeo một mắt kính dày cộp.
Thời Ngọc Minh có chút khó tin, người này chẳng lẽ chính là người vừa nhắc đến…vợ sắp cưới của Phong Đình Quân?
Vậy thì gu thẩm mỹ của anh ta thật đúng là biến hóa rất lớn.
Những người trong ngành trang sức có yêu cầu cao về sắc đẹp mà Phong Đình Quân lại còn là một anh tài kiệt xuất.
Ngay cả Cố Quân Nhi, mặc dù vẻ ngoài không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng coi như là không tệ.
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Ngô Mẫn Mẫn chăm chú len lén đánh giá Thời Ngọc Minh.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy người phụ nữ này cô chính xác đã từng gặp.
Nhưng mà gặp ở nơi nào, gặp lúc nào, lại đều không nhớ nổi.
Hơn nữa lại nói, cô vẫn luôn sống ở nước ngoài…chẳng lẽ là từng nhìn thấy trên TV?
“…đó đều là định kiến cứng nhắc mà thôi, trên thực tế cơ quan chuyên môn thống kê, xác suất xảy ra tai nạn xe cộ của tài xế nam cao hơn rất nhiều so với tài xế nữ.” “Thật vậy sao?”
“Cô có thể lên mạng tra một chút con số cụ thể.”
Trần Quân Ninh xoa xoa tay cười cười, cô tin tưởng cũng vô dụng thôi, cô Ngô kia không tin, ai cũng không có cách.
Ngô Mẫn Mẫn đột nhiên nói: “Xin hỏi bây giờ cô có thời gian không?”
Thời Ngọc Minh chỉ chỉ chính mình: “Tôi?”
“Đúng vậy, có thể làm phiền cô đưa tôi đi một chuyến đến tiệm áo cưới không?”
Yêu cầu này thực sự có chút vô lễ.
Dù cho Thời Ngọc Minh rất tốt bụng cũng cảm thấy có chút vượt giới hạn, sắc mặt cô dần dần trầm xuống: “Xin lỗi, tôi còn phải chăm sóc con trai, không giúp cô được.”
Ngô tiểu thư nhìn ra cô hình như không vui lắm, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải có ý ra lệnh cho cô, tôi thật sự cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó…”
Đang nói chuyện Thời Ngọc Minh thấy Trần Quân Ninh vừa dựa vào tường vừa hít thở sâu.
Cô ấy hôm nay vì đi phỏng vấn nên đeo đôi giày cao gót 8 phân.
Vừa rồi lại bước nhanh lao lên, chân trật khớp rồi.
Thời Ngọc Minh hỏi: “Không sao chứ?”
“Không có gì không có gì, chỉ là có chút đau, chờ một lúc là khỏi thôi.”
Ngô Mẫn Mẫn rất không vui: “Mang giày cao gót thì không thể lái xe, đây là quy tắc giao thông! Cô rốt cuộc đã thi đỗ bằng lái xe chưa vậy? Tôi thật sự không dám ngồi trên xe cô lái.”
Trần Quân Ninh thật sự khóc không ra nước mắt: “Tổng giám đốc Phong thúc giục cấp bách, tôi cũng không có thời gian đi đổi giày…”
Nhìn thấy cổ chân của Trần Quân Ninh đang sưng lên theo tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, Thời Ngọc Minh trầm mặc thật lâu, nói: “Các cô đi tới tiệm áo cưới, Phong Đình Quân có đi không?”
“Không đi.” Trần Quân Ninh nói: “Tổng giám đốc Phong cực kì cực kì bận mải, nên để em đưa cô Ngô đi chọn áo cưới với đồ trang sức.”
“Đưa chìa khoá cho tôi.”
“Hả?”
Thời Ngọc Minh xòe bàn tay ra trước mặt cô: “Đi thôi, tôi đưa các cô đi.”
Trần Quân Ninh mừng rỡ: “Chị gái, chị thật là tốt bụng!”
Ngô