Thời Ngọc Minh trước kia rất thích ban đêm.
Ban đầu là bởi vì ban đêm rất yên tĩnh, có thể làm được rất nhiều điều mà ban ngày không làm được.
Khi cô mười sáu hay mười bảy tuổi, ngày nào cô cũng đợi bên cửa sổ phòng ngủ, mong trời tối Đình Quân xuất hiện ở dưới nhà và đón cô đi chơi.
Cả hai lặng lẽ trốn má Phúc lẻn ra khỏi vườn hoa, Phong Đình Quân rất khỏe, ôm nhẹ eo cô một cái đã có thể đặt cô lên cành cây đa lớn trong sân.
Khi đó, Đình Quân mới chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi, đầu tiên anh nhanh nhẹn trèo qua bức tường sân cao, sau đó dang rộng hai tay đứng đó ngẩng đầu nhìn cô và nói: “Ngọc Minh à, xuống đi anh sẽ đón em.”
Nói đến đây, nụ cười của Thời Ngọc Minh bỗng khựng lại: “Gặp rồi nhưng… Không suôn sẻ.”
“Không suôn sẻ là có ý gì?”
“Người hiến tặng đổi ý,” cô cười nhếch miệng một cái, “Không muốn hiến nữa.”
Hoắc Viễn Thiên lập tức cau mày: “Tại sao? Lúc trước không phải thỏa thuận xong rồi sao?”
“Không có lý do gì, người ta lo cho tương lai của chính mình thì không muốn hiến tặng nữa, cũng chẳng còn cách nào.”
“Vậy em có liên hệ với Hoắc Tuân…?”
“Anh ấy không bằng lòng,” Thời Ngọc Minh nói: “Theo dự liệu nếu anh ta bằng lòng thì bệnh tình của Thời Dương sẽ không bị kéo dài đến lúc này.”
Hoắc Viễn Thiên nghiến răng: “Đồ cặn bã! Ta xấu hổ khi cùng họ với hắn.”
“Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm tiếp, có thể sẽ ở lại đây một thời gian.”
“Ngọc Minh, em không cần phải tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
Ai cũng có cuộc sống riêng của mình.
Em đã dốc sức làm mọi thứ cho Thời Dương rồi, đó coi như là hết tình hết nghĩa.
Nếu ban đầu em không quyết định nhận Thời Dương làm con nuôi, sợ rằng con bé sẽ không sống được tới bây giờ.”
Thời Ngọc Minh sụt sịt: “Tôi không thể nhìn con bé ra đi, tôi thực sự không thể.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu,” Hoắc Viễn Thiên nói: “Đúng rồi, chuyện em bảo tôi làm xong rồi.
Hai ngày nữa em sẽ nhận được gói hàng.”
“Được rồi, cảm ơn anh.”
“Được rồi,” Hoắc Viễn Thiên cười tự giễu:
“Đã nhiều năm như vậy, em vẫn giữ thói quen nói cảm ơn với tôi.
Xem ra tôi thật sự không còn cơ hội.
Tôi chờ đợi vất vả tới khi em ly hôn với Phong Đình Quân, kết quả là lại xuất hiện một người tiên sinh mới.
Em dù có tiên sinh, dù không có tiên sinh thì vẫn không chấp nhận tôi.
”
“Anh Hoắc, anh đừng nói những điều như vậy.”
Hoắc Viễn Thiên bật cười: “Đừng lo lắng, đã tám năm rồi.
Tôi sớm đã nhìn ra lâu rồi.
Mà này, tôi có bạn gái mới, lát nữa sẽ cho em xem ảnh của cô ấy.”
Sau khi cúp điện thoại một lúc cô liền nhận được một bức ảnh từ Hoắc Viễn Thiên.
Cô ấy là một người đẹp, có vẻ ngoài rất ưa nhìn và tỏa sáng như ánh mặt trời, rõ ràng là người châu Á nhưng cách trang điểm của cô ấy lại đậm chất Âu Mỹ.
Tinh tinh tinh!
Chuông điện thoại reo lên.
Cô cầm điện thoại xuống lầu, đi thẳng đến tập đoàn Thời Thị.
Ngay khi bước vào cửa công ty, người quản lý đã đứng đó chờ cô với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Tổng giám đốc Thời, cuối cùng cô đã đến…”
Trong khi Thời Ngọc Minh nói chuyện điện thoại với quản lý trên đường tới công ty, Tôn Bảo đã kịp đến để gây rối.
Người quản lý chỉ lên lầu: “Ông ta đến từ tối hôm qua, làm thế nào cũng không chịu đi, ai nói cũng vô ích.”
Thời Ngọc Minh gật đầu vẻ đã hiểu câu chuyện.
Cô biết ý định của Tôn Bảo.
Ba năm trước, tiên sinh cô đã chỉ cho cô giành lại công ty từ tay Tôn Bảo.
Ông ta vì tránh nợ nần mà bỏ trốn nửa năm rồi mới dám quay lại, muốn tiếp tục được ngồi vào vị trí chủ tịch đáng quý của ông ta.
Nhưng đây chỉ là một giấc mơ giữa ban ngày mà thôi
Nhiều năm qua, ông ta không ít lần đến công ty gây chuyện, nhưng lúc đó Minh Ngọc đang ở nước ngoài, Tôn Bảo muốn gặp cũng không được nên chỉ có thể từ bỏ.
Lần này không biết được thần thánh phương nào chỉ bảo liền giả vờ định nhảy lầu để thu hút sự chú ý.
Khi Ngọc Minh nhìn lên theo hướng tay của người quản lý, cô thấy Tôn Bảo đang đứng trên lan can, một chân vẫn ở bên trong còn một chân đang lắc lư run rẩy trong không trung.
Quản lý lau mồ hôi