Hồi ức trôi theo dòng suy nghĩ, trái tim cô bỗng nhiên đau đớn thắt lại.
“A! Đau quá…” Trần Quân Ninh đau đớn kêu lên một tiếng.
“À, không sao đâu, không sao đâu.
” Trần Quân Ninh xuýt xoa một chút vì đau rồi khoát tay lia lịa: “Cái đó… chị gái, chị và tổng giám đốc Phong, có phải có quen biết từ trước hay không?”
“…”
“Em không phải là có ý muốn hỏi chuyện riêng tư của hai người đâu, chị cứ coi như em chưa nói gì nhá…”
“Quen biết.
” Thời Ngọc Minh gật đầu thừa nhận: “Xem như là họ hàng khi xưa đi.
”
Họ hàng.
Phong Đình Quân bật cười thành tiếng.
Lúc cô nói là hai người quen biết nhau, anh còn muốn chờ nghe cô giải thích thế nào quan hệ giữa bọn họ.
Họ hàng?
Cũng chịu thua khi cô ấy nghĩ ra được.
Lại còn là họ hàng khi xưa
“À, thì ra là như thế.
” Trần Quân Ninh thở phào một cái: “Chẳng trách hôm nay chị đồng ý giúp em, cũng là bởi vì tổng giám đốc Phong đúng không? À đúng rồi chị, tổng giám đốc Phong cuối tuần này kết hôn, chị đã nhận được thiệp mời đến dự đám cưới chưa vậy?”
Thời Ngọc Minh có chút lúng túng rút cánh tay của mình lại: “Đây là áo cưới trong hôn lễ của cô, tôi mặc thử e là không thích hợp, chờ sửa lại vừa rồi cô mặc thử cũng được mà.
”
“…cũng đúng, chị Thời chị nói rất có lý.
”
“Hừ…” Cách đó không xa Phong Đình Quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã là họ hàng thân quen, chỉ là giúp vợ sắp cưới của tôi mặc thử đồ một chút liền không vui như vậy sao?”
Thời Ngọc Minh nhất thời không biết rõ anh ta muốn làm gì, khẽ cau mày nói: “Là họ hàng thì có việc gì cần giúp liền phải giúp sao?”
“Người nhà gọi một tiếng chị, em ngại ngùng sao?”
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, gắng sức đem lửa giận trong lồng ngực đè xuống.
Cô thực sự là có bệnh rồi, vừa nãy sao có thể nhận nhầm Phong Đình Quân thành tiên sinh được.
Tiên sinh ôn nhu như vậy, làm sao lại có thể giống anh ta bây giờ?
“Gọi là chị thì nhất định phải đáp ứng mọi yêu cầu hay sao? Tổng giám đốc Phong anh có phải quá mức độc đoán rồi hay không?”
“Tôi vẫn luôn độc đoán, không phải em rất rõ ràng sao?”
“Tôi quá mệt mỏi để nói chuyện với anh.
”
Thời Ngọc Minh đặt chiếc chìa khoá xe vào tay Trần Quân Ninh, nói: “Bây giờ đã có tài xế nam, các cô từ từ xem, tôi có việc đi trước.
”
“Ây, chị…”
“Đợi đã…” Phong Đình Quân đứng dậy, đi nhanh tới ngăn cản cô: “Không phải em với tiên sinh của em cùng nhau ra nước ngoài sao? Lần này trở về để làm gì?”
Thời Ngọc Minh giương mắt nhìn anh: “Không liên quan gì tới anh.
”
“Đương nhiên có liên quan tới tôi, tôi muốn gặp con, tôi có quyền gặp con, ba năm qua tôi chưa từng được nhìn thấy đứa bé, điều này không công bằng.
”
“…để ngày khác đi, tôi thật sự có chuyện.
”
“Ngày khác là ngày nào?” Phong Đình Quân hùng hổ dọa người: “Thời Ngọc Minh, em như vậy chính là không muốn nhìn thấy tôi, rất nóng lòng muốn rời đi? Tôi nói tôi muốn gặp con!”
Thời Ngọc Minh bất đắc dĩ thở dài: “…ngày mai, ngày mai được không? Bây giờ tôi phải đi bệnh viện một chuyến.
”
Khuôn mặt Phong Đình Quân lúc đó mới dần dãn ra: “…bệnh của em…”
“Không phải tôi, tôi không sao.
”
Rõ ràng anh thở phào một hơi, có điều ngay sau đó lại khẩn trương lên: “Con bị bệnh sao? Là Dương hay Minh Nguyệt?”
“Đều không phải.
”
“Vậy là…” Phong Đình Quân trong lòng có dự đoán, sắc mặt dần dần trầm xuống: “Là đứa con của em và tiên sinh kia phải không?”
Thời Ngọc Minh quay mặt qua chỗ khác: “…chuyện này có chút phức tạp…Thôi bỏ đi, tuỳ anh nghĩ, ta thật sự phải đi.
”
Phong Đình Quân một cái cất bước lần nữa ngăn cô lại: “Em đã có con với người đàn ông khác, vậy mau trả lại cho tôi Dương và Minh Nguyệt.
”
Thời Ngọc Minh cười: “Anh sắp kết hôn rồi, anh không đi hỏi xem vợ sắp cưới của anh có đồng ý làm mẹ kế không hay sao?”
Phong Đình Quân sững lại, giải thích: “Các con có thể sống cùng với ông nội, tôi sẽ thường xuyên tới thăm tụi nhỏ.
Em bây giờ đã có mới gia đình, có con riêng, mà tôi đối với hai đứa nhỏ là yêu thương một trăm phần trăm.
”
“Tôi đối với con cũng là yêu thương một trăm phần trăm!”
Thời Ngọc Minh cất giọng nói: “Lúc đứa bé còn nhỏ, lúc đứa bé đi học, lúc đứa bé cần anh, anh ở đâu? Bây giờ anh lại xuất hiện nói là yêu con? Những ngày đó chính là tiên sinh thay anh làm tròn trách nhiệm của một người cha, anh ấy tìm trường học cho Dương, đưa