Phản ứng của Phong Đình Quân nhàn nhạt: “Không có chuyện đó.”
“Cháu chắc chứ?”
“Vâng.” Phong Đình Quân chậm rãi đi tới bên cạnh tủ rượu, chọn lấy một bình rượu đỏ, rót cho mình một ly: “Chỉ là hôm nay nhìn thấy đứa bé, đột nhiên trong lòng dịu đi một chút, ở trước mặt các con cũng không thể biểu hiện quá lạnh nhạt với mẹ của chúng, bằng không thì sẽ tăng thêm khoảng cách với bọn nhỏ.”
Ông cụ Hình thở phào một hơi, nói khẽ: “Trong lòng cháu nắm rõ thì tốt, hơn ba năm trôi qua rồi, có một số việc cháu cũng nên buông xuống.”
“Chú yên tâm, chú Hình.”
“Chú chính là không yên lòng, mới tới thăm cháu một chút.” Ông cụ Hình nói: “Căn biệt thự này quá vắng vẻ, cháu ở chỗ này đi làm không tiện, vẫn nên ở trong nội thành sẽ tốt hơn một chút, gần công ty, tiết kiệm thời gian.”
Phong Đình Quân gật đầu một cái: “Cháu vẫn đang tìm nhà ở, nhưng mà chưa thấy căn nào phù hợp.”
“Đúng rồi, hôn lễ của cháu và Ngô tiểu thư chuẩn bị xong chưa?”
Ánh mắt Phong Đình Quân lấp láy: “Hôn lễ…hủy bỏ rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cô ta không phù hợp.”
Ông cụ Hình hỏi: “Hai ngày trước hỏi cháu, cháu còn cảm thấy cô ta khá tốt, sao bây giờ đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp?”
“Cô ta đòi hỏi quá nhiều, cháu không cho được.”
“Tiền?”
“Tình.” Phong Đình Quân nâng ly lên, hướng về phía anh sáng mặt trời buổi hoàng hôn, trong ly thuỷ tinh trong suốt, màu đỏ sậm của rượu sóng lưu chuyển: “Đời này cháu có khó có khả năng sẽ lại thích một người.”
Ông cụ Hình cười lạnh: “Đây là chuyện tốt, cháu hẳn nên vui vẻ mới đúng.”
“…vâng.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, cháu đã bận bịu cả ngày, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Phong Đình Quân uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay: “Chú Hình, chú thì sao?”
“Một lát nữa Khánh An sẽ tới đón chú.”
Phong Đình Quân dừng lại một chút, cân nhắc ngữ khí, cũng không nói rõ ràng mọi chuyện: “Chú Hình, Quách Khánh An…chú phải lưu tâm hơn một chút, cháu luôn cảm thấy anh ta có điểm gì là lạ.
Lúc trước anh ta còn khoẻ mạnh không nhìn ra điều gì, nhưng mà kể từ sau khi bị gãy chân, rõ ràng có thể nhìn thấy trong ánh mắt của anh ta lộ ra tia mờ ám.”
Ông cụ Hình cười: “Yên tâm đi, chỉ cần chú còn ở đây, cậu ta không làm nổi lên sóng gió gì được.”
Đang nói, bên ngoài truyền đến xe ô tô.
Quách Khánh An chống gậy, từ trên xe bước xuống, khó khăn đi tới phía trước của biệt thự, giơ tay gõ gõ: “Chú Hình, cháu tới đón chú.”
Ông cụ Hình lên tiếng: “Vào đi.”
Quách Khánh An đẩy cửa ra, anh ta so với trước đây nghiêm trọng hơn một chút, tư thế đi bộ lộ ra vẻ quái dị, nhìn thấy Phong Đình Quân, như cười như không mà chào hỏi: “Tổng giám đốc Phong trở về rồi sao? Sao Thời tiểu thư lại không có ở đây, vừa mới không phải còn ôm ôm ấp ấp ở ngoài kia, nhìn rất ân ái, tôi còn tưởng rằng các người đây là tiểu biệt thắng tân hôn.”
Cho dù đó là tiên sinh nào đó không rõ danh tính, hay là Lục Danh, còn có tên luật sư Hoắc ở nước ngoài, rời xa tôi, em còn có rất nhiều lựa chọn, đúng không?
Anh cười khổ lau mặt một cái, lấy điện thoại ra rồi bấm một dòng số.
Sau một tiếng, người tới.
Anh đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên mặc tây trang, dáng người hơi mập, đeo kính mắt, nụ cười cũng rất ôn hoà: “Xin chào Tổng giám đốc Phong, tôi họ Từ.”
“Bác sĩ Từ, mờ vào.”
Bác sĩ Từ khẽ mỉm cười, đi vào căn biệt thự trống vắng, quan sát bốn phía xung quanh, ánh mắt dừng lại trước mấy lọ thuốc đặt trên bàn trà.
Cô cầm mấy lọ thuốc lên nhìn qua, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Tổng giám Phong, những thuốc này là ai kê cho anh?”
“Bác sĩ tâm lý trước đây của tôi, họ Triệu, nhưng ông ta kê thuốc này cho tôi cũng không có hiệu quả gì, gần đây tình trạng của tôi vẫn kém như trước, căn bản là không ngủ được, hơn nữa cảm xúc cũng không tốt, cho nên tôi mời bác sĩ tới.”
Bác sĩ Từ gật đầu một cái: “Tổng giám đốc Phong, vậy chúng ta bây giờ bắt đầu với tư vấn tâm lý.
Trước tiên tôi cần tìm được nút thắt trong lòng anh, tiếp đó mới nghĩ ra biện pháp hoá giải cho anh”
“Được.”
Bác sĩ Từ nói: “Bây giờ tôi đặt câu hỏi, anh trả lời.
Trong mỗi một lần đặt câu hỏi, tôi sẽ cho anh hai lựa chọn, anh cần dùng tốc độ nhanh nhất để cho tôi một đáp án, nhất định không được dùng tới đầu óc suy nghĩ, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên trong tiềm thức