Tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Trong đầu anh phảng phất một thanh âm thoáng qua.
“Tình yêu, giống như là muốn vươn tay ra để chạm lấy, thế nhưng cuối cùng lại thu tay về.”
Bác sĩ Từ hỏi một câu: “Sao cơ?”
Phong Đình Quân lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một câu nói, quên mất lúc trước đã nghe được ở đâu.”
“Không sao đâu, có đôi khi con người chính là như vậy, đột nhiên sẽ quên một sự kiện, nhưng sau đó nói không chừng bỗng dưng một ngày sẽ lại đột nhiên nghĩ đến.
Tất cả đều tùy duyên, có lẽ có thể nhẹ nhõm hơn một chút” miễn phí
Phong Đình Quân cười khẽ: “Ai không biết còn tưởng rằng cô là cao nhân phương nào.”
“Tâm lý học thật sự là một ngành nghiên cứu rất huyền diệu, tổng giám đốc Phong, loại thuốc trước đây bác sĩ kê cho anh thật sự có tác dụng điều trị triệu chứng, anh vẫn phải tiếp tục dùng, còn có những câu hỏi tôi hỏi anh vừa rồi, anh cũng nên sớm suy nghĩ cho kỹ, đưa bản thân anh đi đến một quyết định chắc chắn.” miễn phí
Anh gật đầu: “Được.”
Sau khi bác sĩ Từ đi, anh đi tắm rửa, uống liều thuốc ngủ mạnh nhất, đây là lần đầu tiên anh ngủ được sau một tuần.
Anh nằm mơ, những cảnh trong mơ chính là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Người đi chiếc xe mô tô màu đen, không phải Lục Danh, mà là anh.
miễn phí
Thời Ngọc Minh mặc một bộ váy màu trắng sữa, phía trên thêu hoa nhí màu tím nhạt, mái tóc buông xõa rủ xuống thắt lưng, giống hệt với cô của năm hai mươi tuổi.
Cô đứng ở trước cửa biệt thự ngoan ngoãn đợi anh, thấy anh tới, có chút kinh hỉ, nhưng lại giở tính trẻ con: “Sao muộn như vậy rồi anh mới đến? Em chờ rất lâu rồi đấy.”
Anh dừng xe, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem một cái cây.” miễn phí
“Cây thì có gì đẹp chứ.”
“Em đi thì biết, rất đẹp rất đẹp.”
Thật sự rất đẹp.
miễn phí
Giống như là một đám mây trắng hồng, trôi lơ lửng trên không trung.
Làn gió thổi nhẹ những cánh hoa lất phất rơi bay xuống, trên mặt đất trải thành một biển hoa rực rỡ với hương thơm thoang thoảng.
“Đẹp quá…” Cô nhìn đến ngẩn ngơ, rồi lấy điện thoại di động ra lắc lắc tay: “Chúng mình chụp ảnh đi?”
Tách…
Đèn flash chợt lóe lên, hình ảnh chụp lại.
Cái cây khổng lồ, nét xinh đẹp của cô ấy, hạnh phúc của chính anh, bức tranh này quá mức quen thuộc, tựa như đã khắc thật sâu vào trong xương tủy, chân thực không thể tưởng tượng nổi.
miễn phí
Hôm nay bác sĩ Từ cho anh làm bài kiểm tra tâm lý, trong lúc vô thức, đáp án của anh chính là hình ảnh như vậy.
Anh biết đây là mộng, thế nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ…nếu như giấc mộng này không tỉnh lại nữa thì tốt biết bao nhiêu.
Thực tế, tất cả huyễn tưởng của bạn sẽ luôn luôn bị đánh vỡ vào thời điểm thích hợp nhất
Giấc mơ còn chưa kết thúc, những cánh hoa trong mơ còn đang bay bay trong gió, anh đã bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
“Alo?” miễn phí
“Phong Đình Quân, tôi là Ngô Mẫn Mẫn.”
“Ai cơ?”
“Ngô Mẫn Mẫn, trước ngày hôm nay, tôi vẫn còn là vợ chưa cưới của anh đấy!”
Phong Đình Quân đau đầu như búa bổ, tỉnh táo lại, hình như anh có vợ chưa cưới, nhưng lại chỉ nhớ rõ là cô Ngô.
Gần như anh đã quên mất người này.
“Có chuyện gì sao?” miễn phí
“Anh thật sự muốn huỷ bỏ hôn ước sao?”
Giấc mơ đẹp bị đánh thức nên anh có phần nổi nóng: “Hơn nửa đêm cô gọi điện thoại tới chỉ để hỏi điều này?”
“Đây là hôn nhân đại sự!” miễn phí
Phong Đình Quân hít sâu một hơi, suy nghĩ cũng dần dần trở nên rõ ràng: “Chuyện này ngày hôm nay tôi đã nói rất rõ với cô rồi.”
“Tôi hiểu, anh là vì cảm thấy tôi hỏi đến chuyện riêng của anh cho nên mới không vui..
Tôi cũng hiểu, anh chính là muốn tìm một người vợ nhu thuận nghe lời, không can thiệp vào chuyện của anh.
Tôi đã nghĩ về điều này, hôm nay là tôi đã vượt quá giới hạn của mình, về sau tôi sẽ sửa đổi, công việc của anh, chuyện riêng của anh tôi sẽ không quan tâm không hỏi đến, tôi nhận lỗi với anh.”
Phong Đình Quân nhíu mày: “Cô Ngô, lời này của cô là có ý gì?” miễn phí
“Ý của tôi là, tôi hy vọng cuối tuần hôn lễ tiếp tục cử hành, ta sẽ làm một người có phong thái phù hợp với yêu cầu của anh, anh không muốn nói, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi một lời.”
Anh cười một cái giễu cợt: “Chính là muốn gả cho tôi?” miễn phí
Lời còn chưa nói hết, lại ngáp một cái.
Phong Đình Quân đưa mắt nhìn với sự ghét bỏ: “Buồn ngủ đến mức này?” miễn phí
Trần Quân Ninh mơ hồ nhìn chằm chằm anh: “Tổng giám đốc Phong, anh không biết đâu, tôi gọi thiện thoại cả một đêm qua!”
“Ồ.” Phong Đình Quân chuyên tâm nhìn lịch trình, thuận miệng nói: “Gọi điện thoại là quyền tự do của cô, đừng ảnh hưởng tới công việc ban ngày, nếu không