,Thời Ngọc Minh không nói gì chỉ ôm khư khư chiếc hộp trong tay như một vật báu.
“Đây là… Cái gì?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu cười mắt ngấn nước nhòa đi: “Đừng hỏi nữa được không?”
Lục Danh gãi gãi đầu vẻ luống cuống: “Được được tôi không hỏi nữa cô đừng khóc nữa được không? Tôi sợ nhất là phụ nữ khóc… Bây giờ cô muốn đi đâu? Nhìn sắc mặt của cô không được tốt tôi đưa cô về khách sạn nhé? ”
“Tổng giám đốc Lục anh có thể đưa tôi quay lại núi Thanh Vân không?”
“Hả?” Anh chỉ vào chiếc hộp trong tay Thời Ngọc Minh: “Mang theo một món đồ lớn như vậy sao?
“Đúng rồi.”
Lục Danh nhẹ nhàng nói: “Hay để tôi giúp cô mang cái này về sau đó chúng ta lại đi? Cô coi nó như bảo bối vậy mà đường núi lại gập ghềnh sợ nó bị hư mất.”
“Không sao tôi sẽ ôm thật chặt thật chặt thật chặt.”
“Rốt cuộc tôi thật sự không thể hiểu được cô lên xe đi tôi đưa cô đi.”
“Tôi muốn lên đỉnh núi Thanh Vân.”
“Bây giờ? Chúng ta đi cũng đã lâu rồi đường núi lại khó đi chỉ sợ lên tới đỉnh núi thì mặt trời đã lặn mất rồi!”
Mặt trời xuống núi?
Vậy thì tốt biết bao.
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Vậy thì lập tức đi thôi.”
Cô ôm chiếc hộp bằng cả hai tay nên Lục Danh chỉ đơn giản giúp cô ấy thắt dây mũ bảo hiểm anh vụng về cài chiếc khóa dưới cằm của cô ấy.
Chỉ là thiếu gia nhà họ Lục từ khi nào lại đi phục vụ người khác vậy? Cài chiếc khóa vừa chậm vừa lóng ngóng khiến anh mất kiên nhẫn đến mức chỉ muốn cuốn luôn hai sợi dây lại với nhau cho xong.
Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ vụt qua mà thôi.
Một lúc sau cuối cùng anh cũng đàng hoàng khom người xuống cẩn thận căn chỉnh rãnh khóa và cột xong chiếc mũ bảo hiểm.
Gương mặt của Thời Ngọc Minh có vẻ hơi nhỏ anh phải thắt chặt quai mũ thêm một chút xong rồi liền vỗ tay một cái thở phào như trút được gánh nặng:
“Tôi vẫn muốn đuổi theo cô thêm một lần nữa nhưng chiếc mũ bảo hiểm này đã khuyên can tôi thành công.
Làm một người độc thân vẫn tốt hơn không phải phục vụ cô như này cảm thấy thật thoải mái.”
Thời Ngọc Minh đưa mắt quay lại nhìn thẳng vào Lục Danh anh lập tức đỏ mặt vội vàng biện hộ: “Tôi không có ý gì khác đâu cô đừng suy nghĩ gì nhiều.
Tôi chỉ nghĩ… Một mình cô mang theo trách nhiệm với mấy đứa nhỏ thấy cũng đáng thương chỉ muốn giúp cô và sẵn tiện làm đại một người bố… Này cô đừng nhìn tôi như vậy làm tôi sởn cả tóc gáy… ”
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Lục tôi không đáng thương đó đều là những lựa chọn của chính tôi và tôi không muốn người khác thương hại mình.”
Lục Danh như ý thức được mình đã nói sai khẽ vỗ nhẹ lên môi: “Ý tôi không phải vậy… Cái miệng này của tôi thật đáng đánh tôi… Lần trước gặp hai đứa bé thấy cả hai đều rất dễ thương đột nhiên tôi chợt bùng lên thứ tình cảm giống như một người bố vậy cô có hiểu ý tôi không? ”
“Là sao?”
“Cô đừng giả bộ ngốc ngếch cô rõ ràng hiểu tôi nói gì mà.”
Đôi mắt của Thời Ngọc Minh như mờ đi suy nghĩ bần thần.
Toàn bộ sự chú tâm của cơ thể cô dường như đổ dồn vào chiếc hộp trên tay.
Lục Danh bất đắc dĩ lên tiếng: “Chuyện đó sau này hãy nói để tôi đưa cô tới núi Thanh Vân trước đã.”
Đúng như anh dự đoán rốt cuộc khi hai người đến đỉnh núi thì mặt trời đã xuống rồi.
Mùa đông thành phố Hòa Vân không quá lạnh nhưng ban đêm vẫn đến sớm hơn một chút so với những mùa khác mới bảy giờ mà trời đã tối mịt rồi.
Nhưng bầu trời hôm nay không đẹp có chút âm u nên không thể nhìn thấy các vì sao.
Lục Danh dừng xe nhìn sang Thời Ngọc Minh đã đi tới cách đó không xa ngồi thụp xuống không biết đang làm gì.
Chiếc hộp quý như bảo bối lúc này cũng được đặt trên mặt đất.
Anh đi tới ba bước rồi hai bước đến gần hơn thì phát