Trân trọng người trước mắt,“Tôi còn có chuyện muốn làm tôi sẽ không đi.”
“Ngoại trừ việc của đứa bé kia tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết chuyện còn lại ở công ty của bố cô.”
Thời Ngọc Minh nở nụ cười: “Ông Hình ngài gấp gáp muốn tôi rời đi như vậy thì tôi lại càng có thể khẳng định rằng tiên sinh vẫn còn sống.”
Ông cụ Hình lập tức nổi giận: “Cô đang xuyên tạc lời tôi đấy à?”
“Ngài cũng từng xuyên tạc lời tôi đấy thôi tôi chỉ là có qua có lại.”
Giọng nói của ông cụ Hình vô cùng kìm nén: “Cô Thời đối đầu với tôi không phải là một lựa chọn sáng suốt.”
“Ông Hình tôi hoàn toàn không muốn đối đầu với ông tôi biết là ông muốn có một người thừa kế hoàn mỹ sẽ không bị tình cảm chi phối trong lòng chỉ có công việc và sự nghiệp vậy nên ông mới tốn hết công sức để chia rẽ chúng tôi còn nói cho tôi biết là tiên sinh đã chết không phải là vì chuyện này sao? Khi nghe được tin tức này ở châu Âu tôi cũng đã từng nghi ngờ có thể là anh ấy chưa chết hay không có thể là anh ấy chỉ đang bị ông giấu đi hay không.
Với lại trong lòng tôi luôn hi vọng thà rằng đó là khả năng phía sau.”
Ông cụ Hình không nói gì.
Thời Ngọc Minh nói tiếp: “Tôi yêu anh ấy tôi luôn mong anh ấy tốt lành nếu như anh ấy có thể đi cùng với tôi thì dĩ nhiên là tốt nhất.
Nhưng nếu anh ấy lựa chọn đi cùng với tôi lại phải trả giá lớn như vậy thì tôi cũng sẽ chủ động rời khỏi anh ấy.
Ông Hình phụ nữ không nhất định tồn tại để cản trở sự nghiệp của đàn ông nếu như anh ấy thật sự còn sống nếu như hiện tại anh ấy sống rất vui vẻ vậy thì có tôi hay không có tôi tôi đều có thể chấp nhận được.”
“...!Cô Thời cô lại xuyên tạc lời của tôi rồi.”
“Không lần này là tôi thật lòng.” Thời Ngọc Minh nói: “Ông Hình tôi chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của anh ấy khỏe mạnh hay không vui vẻ hay không ngài trả lời tôi vấn đề này là được rồi tôi sẽ cam tâm tình nguyện buông bỏ.”
“...”
“Dù sao thì ngài cũng có thể dùng Tiên Thúy để uy hiếp tôi cho dù tôi có xuyên tạc lời của ngài thì tôi cũng không dám làm gì.
Người như ngài nếu đã cố ý giấu một người đi tôi hoàn toàn không tìm được không phải sao?”
“...”img
Thời Ngọc Minh cười: “Ông Hình ngài vẫn có thể tranh luận với tôi lâu như vậy chứng tỏ đầu óc vẫn còn rất linh hoạt nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi coi như là cô đang chúc phúc.”
“Đương nhiên là chúc phúc.”
“Cô không hy vọng tôi chết sớm một chút cô có thể đoàn tụ với cậu ấy sao?”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như tiên sinh còn sống chúng tôi xa cách hơn ba năm anh ấy lại không tới tìm tôi.
Hoặc là anh ấy bị thương nặng chưa khỏi nằm trong bệnh viện nên không có cách nào động đậy nhưng nếu như là vậy mặc dù tôi đã trở về cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy thậm chí anh ấy còn không biết ngài không cần phải gào lên đuổi tôi đi như thế.
Hoặc là…”
“Hoặc là gì?”
“Chính là anh ấy không hề muốn đi tìm tôi.”
“Haha haha… Cô Thời cô thật sự chỉ là nhà thiết kế trang sức sao?”
“Không thì ông Hình tưởng rằng tôi là cái gì?”
“Cô hẳn là nên làm cảnh sát cẩn thận thăm dò tỉ mỉ logic không đi tra án thì thật đáng tiếc.”
Thời Ngọc Minh cười cười không để bụng: “Ông Hình mỗi người đều có số mệnh tôi chấp nhận số phận.
Nếu như anh ấy thật sự không đồng ý có bất kì quan hệ nào với tôi vậy ngài còn đang sợ cái gì? Cho dù ông có nói cho tôi biết cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông.”
“Nói không sai.” Giọng điệu của ông cụ Hình rất vui vẻ: “Đúng vậy cô đoán không sai cậu ấy còn sống.”
Thời Ngọc Minh sửng sốt.
Thật sự...!Còn sống sao?
Rõ ràng mới vừa