Thời Dương xua tay: “Không cần đâu bố ơi, trước đây bố đã mua cho con rất nhiều rồi, nếu mua nữa thì trong phòng sẽ không còn chỗ để đâu!”
Phong Đình Quân không đáp lại, anh hơi nghiêng người nói: “Đi vào trước đã.”
Không biết là đang nói với Thời Dương hay nói với cô.
Thời Dương cũng không để ý nên kéo Thời Ngọc Minh vào phòng: “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem, căn phòng này lớn quá, lớn hơn nhiều so với căn phòng mà chúng ta ở trước kia”
Nhân viên đã thông báo rằng phòng 1231 là phòng tổng thống, nó không chỉ lớn mà còn được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghỉ.
Cô nhìn xung quanh, đồ đạc ở đây được bố trí giống hệt như khung cảnh trong trí nhớ của cô.
Ghế sô pha trong phòng khách được đặt hướng ra ngoài cửa sổ sát đất, căn phòng này khác với những căn phòng khác ở đây, có lẽ lúc trước Tiên sinh đã cho người sắp xếp lại một lần nữa.
“Mau lại đây.”
Thời Ngọc Minh ngạc nhiên.
Giọng điệu này…
Phong Đình Quân ôm Minh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha nói một cách khó chịu: “Thế nào? Nơi này khiến em nhớ đến quá khứ của mình với anh ta sao? Suy nghĩ đến nỗi không để ý gì hết.”
Thời Ngọc Minh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, khẽ ho nhẹ vài tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đừng nói những chuyện này trước mặt con.
Phong Đình Quân lộ ra vẻ mặt không hài lòng nhưng cũng không nói gì thêm.
“Mẹ ơi, con đói rồi” Minh Nguyệt khế lẩm bẩm, vùng ra khỏi vòng tay của bố, bổ nhào vào người của Thời Ngọc Minh: “Con muốn ăn canh trứng chim”
Thời Ngọc Minh đỡ lấy con gái, ôm cơ thể bé nhỏ mềm mại vào lòng, quay đầu hỏi Phong Đình Quân: “Bữa trưa hôm nay anh cho bọn trẻ ăn cái gì?”
“Khoan đã!” Thời Ngọc Minh căng thẳng nói to: “Anh đừng nói thêm gì nữa”
Phong Đình Quân biết cô không muốn nói trước mặt con, vỗ vai con trai, dịu dàng nói: dẫn em gái vào phòng chơi một lát, bố có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Thời Dương cười khúc khích: “Vâng, con biết rồi, bố đừng lo, con sẽ không nghe lén đâu!”
Minh Nguyệt vẫn ôm lấy cô kêu lên: “Mẹ ơi, con đói quá…”
Ngay khi Thời Ngọc Minh định nói gì đó thì cô bé đã bị Phong Đình Quân ôm vào trong lòng, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đợi lát nữa bố bảo chị bán hàng mang canh trứng đến cho con, sẽ rất nhanh thôi, được không?
Còn có những món con thích ăn như bánh nhân ruốc thịt, ô mai, bánh ngọt phết bơ…”
Canh trứng!
Minh Nguyệt vui vẻ đứng lên và nói: “Vâng ạ!”
“Con đi chơi với anh trai một lát, rất nhanh sẽ có đồ ăn: “Vâng!” Minh Nguyệt chủ động chạy đến nắm tay anh trai, hai thân hình bé nhỏ dắt tay nhau vào phòng.
Trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn hai người bọn họ.
Phong Đình Quân thở dài nói: “Hai đứa bé này… Mấy năm nay em đã vất vả rt Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Tôi là mẹ của hai bé, quan tâm chăm sóc chúng là chuyện đương nhiên, không có gì vất vả hết”
“Từ nay về sau anh sẽ chăm sóc hai đứa bé thật tốt.”
“Được…” Thời Ngọc Minh gật đầu: “Không ngờ chỉ mới gặp con bé vài lần mà anh đã biết rõ sở thích ăn uống của nó như thế.
Tôi đã nghe chú Lâm nhắc đến vài lần, trước đây khi Minh Nguyệt còn nhỏ, mỗi lần làm ướt quần thì anh đều tự tay thay tã cho con bé.”
Phong Đình Quân nói: “Thế nhưng một người làm bố như anh vẫn chưa làm hết chức trách của mình.
Những đồ dùng cần thiết đều là Tiên sinh mua cho hai đứa bé, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tuy rằng anh không có thiện cảm tốt với anh ta nhưng những việc này vẫn nên cảm ơn anh ta.”
Thời Ngọc Minh nhíu mày, buồn bã nói: ‘Anh ấy không cần lời cảm ơn của anh, Tiên sinh thật lòng yêu quý mấy đứa nhỏ, cũng thật lòng muốn chăm sóc cho bọn chúng”
“Ngọc Minh, những lời vừa rồi anh vẫn chưa nói xong.
Hôm nay anh đã đẩy hết công việc sang một bên, một phần vì muốn ở bên các con, một phần là cũng muốn nói rõ ràng với em.
Trước đây anh… Hoàn toàn là một tên khốn nạn.
Lúc trước anh cũng đã từng nói với em một lần rồi, năm đó bố mẹ anh qua đời, sau đó anh hiểu lầm là em phản bội anh, lừa dối anh, ngày hôm đó toàn bộ thế giới của anh đều như sụp đổ vậy, trạng thái tâm lý không tốt lắm nhưng tôi biết những điều này không phải lý do để anh có thể làm tổn thương em.”
Thời Ngọc Minh có dự cảm không tốt, ngắt lời anh: “Cũng đã gần mười năm trôi qua rồi, hai bé cũng đã lớn như vậy, nói những điều này không có ý nghĩa gì cả.”
“Đúng là không có ý nghĩa nhưng anh vẫn phải nói ra”
Phong Đình Quân vẫn kiên trì nói tiếp: “Anh đã nghĩ về điều này rất lâu, chúng ta gặp nhau khi còn nhỏ, sau đó lại cùng nhau lớn lên, khi trưởng thành lại ở bên nhau, cuối cùng lại ly hôn… Anh đã suy nghĩ rất cẩn thận, tôi đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với em,