Thời Ngọc Minh nghe xong mà nóng bừng cả mặt.
“Thật sự xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho mọi người.”
Nhân viên cười tỏ ý không sao cả: “Dù sao trong chương trình này thật ra người có thể tìm được một nửa kia cũng rất ít…”
Cô ta nói một nửa nhưng ý tứ rõ ràng, không nhất thiết phải nói tiếp đoạn còn lại.
Các chương trình do đài truyền hình sản xuất nhất định phải thu hút người xem, về phần họ có thật sự muốn giúp người tham gia giải quyết vấn đề cá nhân hay không thì còn phải xem lương tâm của họ như thế nào.
Vào sáng sớm thứ bảy khi Thẩm Như Ý đến đón cô, cô ấy đã giải đáp thắc mắc này: “Nếu mình không báo thông tin như vậy thì sợ là cậu sẽ không thể xuất hiện trong chương trình.”
Thời Ngọc Minh cũng đã đoán được phần nào: “Cho nên, lần này mình tham gia là để biểu diễn tiết mục “không biết tự lượng sức mình” sao?”
Cô là một bà mẹ đơn thân có hai đứa con, muốn tìm bạn trai mà còn yêu cầu khắt khe như vậy, đợi đến khi chương trình phát sóng chắc chắn sẽ bị mắng rất tệ.
Thẩm Như Ý nói: “Cũng không hẳn là như vậy, mình thật sự cảm thấy bác sĩ Trần rất hợp với cậu.
Nếu như lúc đó cậu và anh ta ở trong chương trình vừa ý nhau thì tổ chương trình cũng không thể lấy cớ thu nhập hàng năm để ngăn cản hai người được.
Họ sẽ bắt đầu khen ngợi rằng tình yêu đích thực rất khó tìm.
Nó khiến cậu có thể buông bỏ tiền bạc, sẽ có rất nhiều người khen cậu đấy.
Thời Ngọc Minh bất lực đỡ trán: “Bác sĩ Trần này tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Thẩm Như Ý nói: “Mình nói cho cậu biết một bí mật, bác sĩ Trần này vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân…”
Một người theo chủ nghĩa độc thân lại muốn đến tham gia chương trình?
Thẩm Như Ý cười nói: “Tất cả đều do tổ biên kịch sắp đặt, cậu nghĩ mà xem, một người theo chủ nghĩa độc thân, một người chỉ biết đến tiền bạc, nhưng vì tình yêu chân chính mà cả hai người bọn họ đều đồng ý buông bỏ sự cố chấp của mình, cuối cùng đến với nhau trong hạnh phúc.
Đúng một mẫu tiểu thuyết lãng mạn tiêu chuẩn chưa?”
Thời Ngọc Minh chợt hiểu ra: “Vậy ra bọn cậu không muốn tìm khách mời mà là muốn tìm diễn viên, cùng nhau diễn một bộ phim truyền hình về tình yêu chân chính là để có thể tăng rating sao?”
Thẩm Như Ý có chút xấu hổ nói: “Đúng là như vậy nhưng sau khi điều tra, mình thấy bác sĩ Trần thật sự rất tốt, nếu có thể đóng kịch giả thành thật thì càng tốt! Ngọc Minh, cậu cũng không thể sống cả đời như vậy, đừng mãi mắc kẹt trong quá khứ.”
Đài truyền hình thành phố Hòa Văn nằm ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố.
Khi họ đến, trường quay đã bắt đầu bận rộn.
Những khách mời nam và nữ cũng như người dẫn chương trình đều cần trang điểm, các thiết bị âm thanh ánh sáng khác cũng đang được điều chỉnh cho phù hợp, Thẩm Như Ý nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên chỉ về một hướng, nói một cách đầy ngạc nhiên: “Ngọc Minh, cậu nhìn kìa, người đó là bác sĩ Ti Thời Ngọc Minh quay sang nhìn theo thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần bò đen đang đứng dựa vào tường, một chân đỡ lấy cơ thể, chân còn lại thong thả duỗi ra, góc nghiêng của anh ta trông rất kiêu ngạo và sắc bén.
Rất giống…
“Có phải rất giống với Phong Đình Quân không? À không, giống với Tiên sinh?”
Đúng là có hơi giống một chút.
Đặc biệt góc nghiêng của anh ta khi đứng dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu vào một bên sườn mặt của anh ta khiến khuôn mặt có vẻ ôn hòa hơn, cảm giác như khóe miệng khẽ mỉm cười.
Có vẻ như anh ta là một người tốt bụng, giống như Tiên sinh.
“Anh ta là khách mời nam số ba, lát nữa cậu nhớ tương tác với anh chút nhé!”
Thẩm Như Ý dặn dò cô vài câu rồi bị những đồng nghiệp khác gọi đi.
“Xin hỏi, cô là… Cô Thời Ngọc Minh phải không?” Một người phụ nữ nhỏ nhắn đứng bên cạnh nhận ra cô.
“Đúng vậy.”
“Tôi là nhân viên trang điểm, bây giờ cô hãy cùng tôi đến phòng trang điểm một chút, quá trình ghi hình sẽ diễn ra trong một khoảng thời gian nữa.”
“Được.”
Phòng trang điểm vẫn còn khá đông, một số khách mời nữ đang trang điểm ở đây.
Cô vừa nhìn lướt qua đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người phụ nữ đó đang ngồi trước gương, nhân viên trang điểm đứng phía sau giúp cô ta làm tóc.
Rõ ràng cô ta cũng đã nhìn thấy cô từ hình ảnh phản chiếu trong gương, khẽ nhíu mày: “Cô là… Người thân của Tổng giám đốc Phong sao?”
Thời Ngọc Minh thầm nói một câu: “Đúng là không trùng hợp thì không thành sách.”
Cô gật đầu rồi mỉm cười thân thiện chào đối phương: “Cô Ngô, xin chào cô, không ngờ hôm nay có thể gặp cô ở đây”
Ngô Mãn Mãn cười một tiếng: “Hôm nay cô cũng là một trong những khách mời nữ sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô và Phong…”
“Chúng tôi không có quan hệ gì với nhau cả, chỉ là họ hàng thôi”
Ngô Mãn Mãn nhướng mày, hiển nhiên là không tin: “Thật sự không có quan hệ gì sao? Cũng đúng, nếu như cô là người phụ nữ của anh ấy thì với tính cách đó sao anh ấy có thể để cô tham gia mấy chương trình hẹn hò này”
Thời Ngọc Minh chỉ cười không nói lời nào, có chút cảm kích nhìn Ngô Mãn Mãn đang giúp cô bắc một chiếc thang để leo xuống nên không định giải thích rõ ràng.
“Vậy hai người có quan hệ như thế nào? Tôi vẫn rất tò mò”
Thời Ngọc Minh do dự một chút rồi mới nói: “Tôi là chị dâu của anh ấy.”
“Tổng giám đốc Phong có