"Ngọc Minh, nếu, mình nói nếu là nhé, nếu Phong Đình Quân cùng tiên sinh thật sự có thể tìm linh tương thông, rồi một ngày nọ anh ta có được toàn bộ ký ức của tiên sinh, vậy cậu sẽ còn ở bên cạnh anh ta nữa không?"
Thời Ngọc Minh nhất thời ngữ trệ.
Có khuôn mặt giống tiên sinh như đúc, còn có được ký ức giống hết vậy.
Nàng lắc lắc đầu: "Vẫn là không như nhau, âm thanh của anh ta và tiên sinh không giống với nhau, mình có thể nhận ra được."
Nói tới đây, Thẩm Như Ý mới yên tâm một chút: "Cũng đúng, anh ta có thể bắt chước tiên sinh...!À không phải, không lẽ có thể bắt chước cả âm thanh của tiên sinh sao? Cho dù là song sinh, cũng luôn | sẽ có một chút không giống nhau."
Thời Ngọc Minh gật đầu hơi có chút chần chờ.
Lúc ở chỗ quán ăn nhà làm bị tập trước đó, cô cũng có cảm giác như vậy.
Nhưng mà...!Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb nhayhȯ。cом
Phong Đình Quân rõ ràng không biết tiên sinh cũng từng xuất hiện qua như vậy, giống như là trời phái một thiên sứ xuống giải cứu cô vậy, nhưng anh ta vẫn lựa chọn phương thức, ăn mặc, sự xuất hiện y như của tiên sinh vậy...!
Có thật chỉ là cảm ứng của cặp song sinh này | thôi sao?
"Bỏ đi Ngọc Minh, trước tiên đừng nghĩ đến chuyện này nữa, bây giờ phẫu thuật của Tiên Thúy mới là quan trọng nhất, mình nghe Lục Hào nói cậu tìm được nguồn gan tương xứng rồi phải không?"
| "Um, tìm được rồi"
| "Vậy là tốt rồi, làm phẫu thuật trước đi.
So sánh mà nói, Tiên Thúy vẫn rất may mắn, tìm được một | lá gan phù hợp.."
Thời Ngọc Minh cầm lại tay cô ta, an ủi nói: "Đừng tự trách mình nữa, Tiêu Hào chỉ là đi tìm mẹ của nó mà thôi, hai mẹ con họ sẽ được đoàn tụ trên bầu trời mà"
Thẩm Như Ý hít mũi, nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào: "Haiz, mình cũng nghĩ như vậy.
Cậu bé sống trên đời cũng không mấy vui vẻ, cho dù là đợi được nguồn gan, làm giải phẫu, vẫn sẽ rất đau khổ."
| Một năm trước, Tiêu Hào bệnh gan qua đời, Thẩm Như Ý ở trong điện thoại khóc suốt một đêm.
Cô ta thích con nít, Tiêu Hào lại rất ngoan ngoãn đáng yêu, cô ta vẫn luôn chăm sóc cho Tiêu Hào.
Có thể là ông trời cũng thích nghe ( Ngôi sao nhỏ, cho nên đã mang cậu bé lên thiên đường.
| Thời Ngọc Minh đến bây giờ còn nhớ rõ, chính | mình lúc đi đến đường cùng, nghe được bài đồng dao đơn giản mà ôn nhu đó: "Này là ngôi sao sáng suốt đêm, bé có muốn biết sao tên gì..."
Thẩm Như Ý nhắm mắt đau khổ nói: "Ngọc Minh, cậu nói ông trời có phải bị mù rồi không? Đứa trẻ tốt vậy thì lại bệnh đầy người, còn những kẻ xấu thì lại sống tốt.
Cái nhỏ Cố Quân Nhi mấy ngày hôm trước tôi nhìn thấy cô ta dắt theo đứa con, đứa nhỏ | kia cũng không được dạy dỗ tốt, mới từng tí tuổi mà đã chui vào váy của những cô gái trẻ.
Bị người ta mắng vài câu, Cổ Quân Nhi thì chạy ra che chở, nói con cô ta còn nhỏ, những cô gái đó cũng không có gì đáng xem cả"
"Cô ta cũng thật là sinh con rồi sao?”
"Đúng vậy, này đại khái chính là kỳ tích trong lời đồn đấy? Rõ ràng đã sớm bị bác sĩ phán không thể sinh dục được, thật sự lại có được một đứa con.
Nhưng mà mình nói cho cậu biết, báo ứng thứ này vẫn phải có, bộ dạng của con cô ta trông rất xấu! Vẻ mặt lấm la lấm lét gian xảo giống hệt bố của nó."
"Không nhìn thấy bố của đứa bé sao?"
"Không, nhưng khẳng định không phải là của Phong Đình Quân, điểm này mình còn có thể khẳng định được.
cậu nhìn nhóc Dương xem, rồi nhìn Minh Nguyệt, hai đứa trẻ này dễ thương làm sao, tuy Phong Đình Quân xấu xa, nhưng là dáng vẻ là thật
sự rất tốt, còn không đến nỗi sinh ra một đứa con xấu như vậy."
Thời Ngọc Minh mỉm cười, không nói gì cả.
Thẩm Như Ý liếm liếm môi, thử lòng: "Hay là, mình đi giúp cậu thăm dò