"...!Đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa! Ngọc Minh còn đang ngủ đó!”
“Không được, dựa vào cái gì? Ngọc Minh không muốn nói chuyện với anh.
Một người đàn ông như anh đừng có dây dưa mãi có được hay không hả? Ly hôn thôi mà? Nói lời cuối cùng cái gì chứ? Dây dưa dài dòng.”
Là ai nói chuyện?
Thời Ngọc Minh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã trở lại trong phòng bệnh, nằm trên giường bệnh, Minh Nguyệt trong lòng đã tỉnh lại, mở tròn đôi mắt bồ đào, long lanh nhìn cô.
Tim Thời Ngọc Minh mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con một cái.
Bé con lập tức cười khanh khách lên.
“Vô tâm thật” Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng khẩy mũi cái mũi nhỏ của con bé một cái: “Ngày hôm qua mẹ thật sắp bị con hù chết.
Con bé ngốc này, mùi vị không giống thường sao vẫn cứ uống thế hả?”
Minh Nguyệt a ô một tiếng, ngậm ngón tay cô.
“Ngọc Minh!” Thẩm Như Ý nhanh chóng cúp điện thoại, nhào tới, hốc mắt cả chóp mũi cũng đỏ: "Sao số cậu lại khổ như vậy chứ? Mình rời đi có một buổi chiều thôi mà, sao lại xảy ra chuyện này.”
Thời Ngọc Minh nhìn dáng vẻ cô ấy, đoán chừng là lúc tới đã khóc lóc một trận.
Cô nhẹ nhàng kéo tay của Thẩm Như Ý, khuyên nhủ: “Cậu ở bệnh viện trong mình đã bao nhiêu ngày rồi, chắc chắn làm trễ nãi không ít chuyện của cậu đúng không?”
“Không trễ nãi.
Bản thân mình cũng không có chuyện gì đâu.
Công ty của bố tớ bây giờ có vốn, phát triển càng ngày càng tốt, đã nhận được rất nhiều hợp tác.
Ông ấy chỉ mong mình ngày nào cũng đến thăm đại ân nhân là cậu đấy”
"...Đại ân nhân cái gì chứ..”
“Chính là đại ân nhân! Lúc còn đi học cậu cứu mình một lần, lúc trưởng thành cầu cứu nhà mình thêm một lần.
Ngọc Minh, Thẩm Như Ý mình quyết định rồi, người bạn như cậu mình rất xem trọng.
Sau này cậu cần cái gì cứ nói cho mình, mình nhất định làm thay cho cậu!”.
Thời Ngọc Minh khẽ cười: “Vậy cậu giúp mình viết đơn từ chức cho Tổng Giám đốc Lục đi, mình e là không có cách nào đi làm tiếp nữa rồi”
Và cái này” Thẩm Như Ý tỉnh táo tinh thần, hưng phấn nói: “Ừm, mình đã nói với cậu rồi, Lục Danh là bạn tâm giao mà.
Anh ta cảm thấy cậu là một người có tài, cho nên chẳng những không đuổi việc cậu, ngược lại còn đặc cách cho cậu làm việc ở nhà, tiền lương cũng trả như bình thường”
Thời Ngọc Minh có chút giật mình: “Có thật không?”
“Còn không nữa sao? Thẩm Như Ý vô cùng vui vẻ: “Mình nói cậu nghe nè Ngọc Minh, bộ trang sức lúc trước cậu thiết kế cho bà Phương, cậu không biết nó nổi thế nào đầu! Chiều hôm qua thôi, bà Phương đi đến một buổi đấu giá đã đeo bộ trang sức đó đi, kết quả cậu đoán xem? Tất cả các quý phu nhân ở đó đều thích đến muốn điên rồi! Như ong vỡ tổ chạy đến trang sức Duy Nhất, chỉ mặt đặt tên muốn được cậu thiết kế trang sức cho, trang sức Duy Nhất như bị sóng lớn ập đến vậy!”
Thời Ngọc Minh sợ run.
Đối với thiết kế của mình, các nhà thiết kế trong lòng cũng dồn rất nhiều kì vọng.
Bộ trang sức ngọc Obsidian đen kia thiết kế quả thật rất đẹp, điểm này cô rất có lòng tin.
Hơn nữa chẳng qua cô chỉ vẽ ra mà thôi, nếu như được làm thật thì sẽ còn chói mắt hơn nữa.
Cô liệu được bà Phương sẽ hài lòng, nhưng không ngờ tới lại có thể gây một màn náo động lớn như vậy.
“Bà Phương đó cũng đặc biệt thích cậu, gặp ai cũng khen cậu, đã đề cao danh tiếng của cậu với mấy vị phu nhân trong giới.
Ngay cả mẹ mình cũng bị mấy người chị em hỏi đến nhờ cậy, hẹn bà ấy cùng đến công ty trang sức Duy Nhất làm trang sức đó”
“Được chứ.
Thời Ngọc Minh rất nhanh đồng ý: “Đó là mẹ cậu, muốn dạng thể nào thì trực tiếp nói với mình là được, mấy nay ở trong phòng bệnh cũng không có gì làm, có thể thiết kế giúp cho bà ấy”.
“Trời ạ! Mẹ mình mà biết chắc phải vui đến nhảy cẫng lên mất!” Thẩm Như Ý kêu lên một tiếng: "Cậu biết bên chỗ công ty Duy Nhất bên kia người xếp hàng dài tới mức nào rồi không? Sang năm lận đó! Lục Danh cũng coi như là có nhân tính, biết cậu bị bệnh không thể chèn ép cậu nên nói với bên ngoài rằng một tháng cậu chỉ nhận một đơn.
Bây giờ hai ba chục quý vị phu nhân, tiểu thư còn đang lấy số chờ cậu đấy”.
Thời Ngọc Minh bị chuỗi tin tức tốt đẹp này làm cho có chút mơ hồ.
Trước đó lúc cô còn đi học ở Milan, đúng là nhận được rất nhiều tán dương từ những nhân sĩ chuyên nghiệp cùng thầy dạy, nói cô rất có tài, nếu như đào tạo thật tốt, nhất định sẽ có tiếng tăm trong làng thiết kế trang sức.
Với thực lực của mình, cô cũng gọi là có lòng tin, chẳng qua là qua đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe được mình được người khác khen ngợi, thiết kế trang sức được nhiều người ưa thích, cô vẫn cảm thấy có chút không thực.
“Như Ý, mình.”
“Ngọc Minh” Thẩm Như Ý nắm chặt tay cô: “Ngọc Minh, cậu nhất định phải sống khỏe, cái thế giới này nếu như không có cậu, tổn thất thật rất lớn đó.
Ít nhất cũng phải làm xong đơn đặt hàng cho những quý phu nhân cùng tiểu thư kia.
Vì con của cậu, vì bao nhiêu người khách