Trước đó cuộc sống của Thời Ngọc Minh lúc nào cũng bận rộn.
Bận rộn tìm việc làm, bận rộn sắp xếp thời gian sau cùng của mình.
Nhưng con người một khi có khoảng thời gian nhàn rỗi, sẽ cảm thấy không quen.
Cả ngày đều phải ở trong phòng bệnh, Minh Nguyệt thật biết điều, cũng không cần cô phí tâm, chẳng qua là bác sĩ có tới một lần, nhìn tình trạng của Minh Nguyệt một chút, thấy bé con ở trong ngực mẹ hoạt bát vung chân vung tay, cũng tươi cười nói: “Bé con này đại nạn không chết, nhất định có hậu phúc”
Là mẹ ruột, nghe những câu này khiến Thời Ngọc Minh vô cùng vui vẻ.
Bé con Minh Nguyệt của cô tới được đời này thật không dễ dàng.
| Bố bé cực hận mẹ, anh bé vẫn đang chờ bé đến cứu mạng, nhưng bé con này hình như trời sinh mạng rất kiên cường.
Trước cô còn lo lắng bệnh ung thư của mình có ảnh hưởng đến bé con hay không.
Bây giờ mỗi nhìn nhìn bé con cười tủm tỉm, thì chẳng còn cái gì lo lắng nữa.
Người mẹ nuôi như Thẩm Như Ý lại rất hăng hái, buổi chiều ra ngoài một chuyến, lúc trở lại đã túi lớn túi nhỏ mua đầy một đống.
Thời Ngọc Minh cũng không biết làm sao: “Như Ý, cậu đây là dọn cả tiệm đồ sơ sinh đến à?”
"Cậu không hiểu” Thẩm Như Ý khinh bỉ cô: "Đứa bé này có duyên với mình, là tiểu thần tài của mình, mình phải đối xử tốt với con bé.”
Thời Ngọc Minh khẽ cười, tùy cô ấy vậy.
Tính cách của Thẩm Như Ý rất hùng hổ, có nói đến đâu đi chăng nữa cũng không thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.
“Đúng rồi Ngọc Minh, mình có một ý tưởng thế này"
Thẩm Như Ý phân loại hết đồ đạc rồi đặt xuống, nằm trên ghế salon nói chuyện không đầu không đuôi với cô.
Thời Ngọc Minh đáp một tiếng: “Ý tưởng gì?”
“Người nọ...Anh ta định không chịu ra gặp cậu luôn sao? Nếu anh ta yêu cậu, đối xử với cậu tốt như vậy, tại sao không quang minh chính đại cưới câu chứ?”
Cái vấn đề này, Thời Ngọc Minh chưa từng nghĩ đến, mà cô cũng không muốn suy nghĩ.
"Anh ta làm việc có đạo lý của anh ta”
Thẩm Như Ý trở mình ngồi dậy, thận trọng nói: “Ngọc Minh, có thể là mình nói hơi nhiều, nhưng cậu là bạn thân nhất của mình, mình không muốn cậu bị thua thiệt, cậu đừng để ý nhé"
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Ừ, không có sao, cậu nói đi.”
Thẩm Như Ý kề sát lại gần, thấp giọng nói: “Người nọ một mực không để chocậu thấy