May mắn không ai phát hiện, mà lại còn rảnh rỗi một hồi, làm cho nỗi lòng lo lắng của nàng chậm rãi ổn định dần, nàng suy nghĩ liệu tiền đồ sắp tới phải vượt qua như thế nào ?
Một đêm thiếu ngủ, vẻ mặt nàng có chút xanh xao.
Ngâm mình trong nước ấm, mệt mỏi thở dài, trong khói nước tiềm ẩn áp lực cùng bất an, chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại. Nàng không muốn sống cuộc sống bị quá nhiều người chú í, chỉ hi vọng có thể thầm lặng sống qua từng ngày. Lấy một nam nhân thật sự yêu thương nàng, sống những ngày tháng bình thản mà hạnh phúc. Nhưng nay, giống như có hàng ngàn mũi tên hướng tới, muốn lui cũng lui không được.
Chẳng lẽ thời điểm bị Lâm Hi Thần hiện đại thương tổn, cả đời này liền bị hắn làm khó sao ?
Nhưng mà, Lâm Hi Thần hiện đại cùng Lâm Hi Thần cổ đại không hề có quan hệ, không phải kiếp trước, không phải kiếp sau, chỉ là một kiểu xuyên qua không hiểu nổi, từ hiện đại chạy tới địa phương không hiểu ở đâu. Làm sao lại thế, thờ gian mười năm, nhưng cũng không thể quên được nam nhân đã làm cho nàng bị thương !
Sáng sớm gió hiu hiu thổi, Hiệp vương phủ trần ngập không khí bi ai.
Hiệp Vương gia cùng Lam thị, ánh mắt giấu không được sự mỏi mệt cùng lo lắng, nhìn nữ nhi của mình, lẳng lặng đi về hướng xe ngựa ngoài cổng, từng bước từng bước đi càng làm tim họ thêm run rẩy, giống như gặp phải trời lạnh. Lam thị theo bản năng nắm chặt bàn tay, móng tay găm thật sâu vào thịt.
Hiệp Phàm, một thân tân nương phục, hồng ấm áp.
Hiệp Phàm cũng cảm thấy thích loại màu sắc này một cách kì quái, quần áo là Lâm Hi Thần phái người đưa tới, màu sắc rất được. Trên cửa dán chứ song hỉ đỏ chói, một bầu không khí quái dị không nói nên lời, làm cho người ta run sợ, không biết phải làm sao.
Mái tóc đen dày rủ xuống, một thân hồng y, khí chất lan toả, dịu dàng như ngọc, thanh lệ thoát tục, xem chi vừa ý. Lâm Hi Thần lẳng lặng nhìn Hiệp Phàm bước từng bước về phía mình, mỗi bước đi giống như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể tiến về phía trước, nhìn thấy vậy hắn đột nhiên có chút đau lòng.
Trên gương mặt, không có lệ ý, nhưng lại mang ưu thương mơ hồ, biểu hiện này càng làm cho hắn thêm khổ sở. Nữ tử thông mình này, tại sao lại chấp nhận số mệnh như thế, nếu như nàng liều chết kháng cự, hắn có lẽ sẽ không làm nàng khó xử, làm nàng bị đẩy vào tính thế khổ sở bất an như bây giờ.
Có lẽ là do ích kỷ đi, hắc biết rõ nàng không thương hắn, nhưng lại nhất định muốn cưới được nàng, giống như vật mới cảm thấy an tâm. Thà rằng làm cho nàng rơi lệ, mặc dù nước mắt nàng làm cho lòng hắn hung hăng đau.
Hiệp Phàm lặng lẽ bước tới gần chiếc xe ngựa đỗ trước cổng, tai nghe tiếng pháo « phanh phanh » như thúc giục nàng, cả cỗ xe ngựa một màu đỏ chót, nàng nhìn muốn quáng mắt. Vậy là nàng chuẩn bị thành nữ nhân có chồng sao ?
Nói lời từ biệt với cha mẹ, nàng tận dụng hết khả năng để nước mắt không chảy ra, nàng không muốn làm ẹ lo lắng, nàng hy vọng cha mẹ tiễn nàng đi có thể an tâm càng nhiều càng tốt. Nàng biết trong lòng phụ thân rất khổ sở, không muốn gả nàng cho người giang hồ, nhưng không lấy chồng còn có thể làm gì ?
Cố dặn mình phải cứng rắn, nàng bước lên xe ngựa, đầu hơi hơi ngẩng cao, làm cho nước mắt không chảy ra. Nàng không thể khóc, không thể khổ sở, không thể thương tâm, tối thiểu là vào lúc này, thời điểm cha mẹ vẫn còn nhìn thấy nàng, không thể rơi lệ.
Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, nghe thấy tiếng vang của bánh xe chạy trên đường, âm thanh pháo mừng cũng xa dần, cảm giác cô đơn, lạnh thấu tâm can. Rốt cục, ở bên trong xe ngựa, Hiệp Phàm nước mắt rơi như mưa, rơi không hề vướng bận, ướt đẫm quần áo.
“Gả cho ta, nàng không cam lòng thế sao ?” Lâm Hi Thần lạnh lùng hỏi.
Hiệp Phàm vẫn rơi lệ, không để ý tới Lâm Hi Thần, hơn nữa hắn nói như vậy, Hiệp Phàm cảm giác uỷ khuất càng thêm rõ ràng, nhịn không được khóc thành tiếng. Lâm Hi Thần có chút tức giận, liền đứng dậy ra bên ngoài xe ngựa ngồi, không thèm để í tới Hiệp Phàm. Hiệp Phàm rốt cuộc nhịn không được khóc càng to hơn, kỳ thật nàng cũng không hiểu mình uỷ khuất cái gì.
Thời điểm ở hiện đại, nàng đã từng vì Lâm Hi Thần mà khóc như vậy, vì sao, hôm nay gả ột người cũng tương tự hắn, lại cảm thấy uỷ khuất không chịu nổi, phải khóc mới thoải mái?
“Được rồi, đừng khóc nữa !” Bên ngoài xe truyền tới thanh âm lạnh như băng của Lâm Hi Thần.
“Ta biết rồi.” Hiệp Phàm nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn rơi lã chã, nhưng mà tiếng khóc đã dứt hẳn, là nàng cứng rắn nuốt lại vào trong cổ họng, nhưng ở trong lòng mờ mịt rơi lệ.
Thương tâm cùng mỏi mệt làm Hiệp Phàm chống đỡ không nổi, hơn nữa xe ngữa vẫn vững vàng tiến về phía trước, nếu như ở hiện đại,Hiệp Phàm có thói quen dễ dàng ngồi ngủ gật trên xe ô tô, nay lại mệt mỏi như vật, nàng dễ dàng chìm vào giấc ngủ. BẮt đầu là dựa vào thành xe, sau đó chầm chậm ngủ.
Lâm Hi Thần ngồi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn cảnh vật hai bên lao qua vun vút, bỗng cảm thấy thật đơn điệu, phong cảnh bên đường nhạt nhoà trôi qua, giống như cảm xúc lo lắng. Nước mắt của Hiệp Phàm làm hắn khó chịu không nói nên lời, không biết vì cái