Nhẹ nhàng xốc tấm màn xe ngựa lên, thấy Lâm Hi Thần ôm một nữ tử xa lạ trong lòng, nữ tử bên cạnh đó, dáng dấp cũng đầy phong tình vạn chủng. Những người đi theo dường như đã tập thành thói quen, người đứng vẫn đứng, bọn họ nếu cứ tiếp tục như vậy, người lái xe cũng vẫn tiếp tục im lặng đứng một bên, chờ.
Hiệp Phàm hơi hơi chau mày, thật sự là đáng giận, nàng cũng không có tâm tình cùng đoàn người xem Lâm Hi Thần và nữ nhân khác ân ái.
Ngồi bên ngoài xe, Hiệp Phàm vung roi, nhẹ nhàng dừng ở trên người con ngựa, bề ngoài, nàng tuy rằng là một nữ tử yếu đuối, nhưng Hiệp Vương gia cũng là trọng thần tay cầm binh quyền, trong phủ ngựa tốt vô số, tuy rằng không ai biết võ công của nàng như thế nào, nhưng mỗi người đều biết, tài nghệ cưỡi ngựa của nàng thậm chí so với Hiệp Vương gia cũng không kém.
Con ngựa cảm giác được roi nhẹ nhàng dừng ở trên người, có ý thúc giục , hí lên một tiếng, thả người đi trước. Mọi người sửng sốt, xe ngựa đã muốn chạy như bay.
Lâm Hi Thần sửng sốt, cố trấn tĩnh lại, một phen đẩy nữ nhân trong lòng ra, thả người nhảy lên lưng một con ngựa khác, vỗ thân ngựa, phóng về phía trước đuổi theo. Mọi người lập tức sửa sang lại xe ngựa đuổi theo sau, nàng kia cũng giao phó cho người của mình đuổi theo.
Xe ngựa phía trước càng đi càng xa, Lâm Hi Thần trong đầu lo lắng muốn chết, nha đầu kia không biết võ công, nếu là con ngựa này bỗng dưng nổi chứng, không biết chạy đến chỗ nào, phải như thế nào mới tốt?
Ngựa kéo xe là con ngựa tốt nhất trong đội ngũ, tốc độ cực nhanh, ngay cả là kèm theo giá xe ngựa, Lâm Hi Thần vẫn là đuổi theo không hơn. Trong lòng không khỏi thầm mắng nữ nhân vừa đến kia, lúc nào không xuất hiện, lại cố tình xuất hiện lúc này, thật sự là đòi mạng!
Xe ngựa phía trước tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng không giống như là do ngựa nổi chứng, hình như có người điều khiển, Lâm Hi Thần trong lòng nổi lên nghi vấn, xe ngựa cuồn cuộn nổi lên bụi đất, dần dần nhìn không thấy bóng dáng.
Lâm Hi Thần dọc theo dấu vết xe ngựa lưu lại, vẫn đuổi theo ước chứng mười dặm nữa, mới xa xa thấy xe ngựa dừng một chỗ gần con sông, con ngựa nhàn nhã ăn cỏ, một hồng y nữ tử ngồi trên bờ, nhàn nhã nướng cá.
Lâm Hi Thần thở dài một hơi, xuống ngựa, đến trước mặt Hiệp Phàm.
Cá nướng phát ra mùi vị mê người, trên mặt Hiệp Phàm lộ ra biểu tình nhàn nhã, vui tươi hớn hở nướng cá của nàng, củi lửa là ngọn lửa ấm áp, bập bùng bập bùng làm ấm lòng người.
“Ngươi không sao chứ? Làm ta sợ nhảy dựng.” Lâm Hi Thần tới gần bình tĩnh nói, nhưng trên mặt có chút sợ hãi tiết lộ rằng hắn đang lo lắng.
Hiệp Phàm cơn tức sớm đã tiêu , lúc này tâm tình rất tốt, vui vẻ trả lời:“Không có việc gì, rất tốt . Vừa mới gặp một ông lão câu cá, liền hỏi hắn một chút, hắn thuận tiện lại sống ở gần đây, cố ý đưa tới một ít đồ gia vị, vì thế ta liền nướng cá. Nhìn ngươi kinh hoảng như thế, chắc là lo lắng an nguy của ta, xin mời ngươi ăn, xem như cám ơn ngươi đã lo lắng.”
“Ngươi thật sự không có việc gì? Cũng không sợ hãi?” Lâm Hi Thần lo lắng hỏi.
“Ngươi xem ta có sợ hãi sao?” Hiệp Phàm mỉm cười nói,“Tình hình lúc ấy, sợ là ngay cả thời gian sợ hãi đều không có, nhưng mà, cũng tốt, con ngựa nhu thuận, chạy thẳng một đường, thực vững vàng.”
“Như vậy là tốt rồi.” Lâm Hi Thần thật sự nhẹ nhàng thở ra, mới cảm thấy có chút mệt, ngồi xuống bên cạnh Hiệp Phàm, duỗi đôi chân dài, nhàn nhã nói,“Những người đi theo chỉ sợ phải tìm một đoạn thời gian rồi.”
Hiệp Phàm cười mà không nói, biểu tình thản nhiên, nhìn làm cho người ta thích.
Cá nướng rất khá, hương vị rất thơm. Lâm Hi Thần cùng Hiệp Phàm dường như một khắc này đây đã không còn ngăn cách, hai người sóng vai ngồi ở bờ sông, ăn cá nướng.
“Tiểu Phàm, kỳ thật ngạo lâm sơn trang là một nơi rất mỹ lệ.” Lâm Hi Thần đột nhiên mỉm cười nói,“Không có khủng bố như mọi người trên giang hồ đồn đại. Ngạo Lâm sơn trang phân làm hai nơi, cha mẹ ta ở một chỗ, bản thân ta một mình ở một chỗ, ngươi đến đó, cũng không hẳn mỗi ngày đều nhìn thấy cha mẹ ta, ta vốn ở một nơi tĩnh lặng, ngươi nhất định thích.”
Hiệp Phàm nhìn nước sông, ánh mặt trời trên mặt sông hình thành xinh đẹp lấp lánh, nhìn hoa mắt.
“Ngạo Lâm sơn trang dựa vào một bên sông, cảnh trí tuyệt đẹp.” Lâm Hi Thần bình tĩnh nói,“Kỳ thật là nơi dễ sống, người trong sơn trang cũng thiện lương, không hề hung tàn như ngoại nhân đồn.”
“Ừm.” Hiệp Phàm thản nhiên ứng thanh,“Hình như là những người đó đuổi theo , ta ra sau xe , ngươi đi ứng phó với hồng nhan tri kỉ của ngươi đi.”
Lâm Hi Thần sửng sốt, nhìn Hiệp Phàm im lặng đi