“Ở trên giang hồ, ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỉ vậy?” Hiệp Phàm nhẹ giọng hỏi,“Thấy các nàng khổ sở như thế ngươi không đau lòng sao? Các nàng đặt tất cả kì vọng của mình vào ngươi, yêu ngươi, nhớ ngươi, ngươi lại phụ bạc các nàng.”
Lâm Hi Thần hơi hơi sửng sốt, nghi hoặc nói:“Yêu? Nếu ta nói ta không biết yêu là gì, ngươi có tin không?—các nàng nhìn thì thấy đáng thương, khi các nàng nói thích ta, ta cự tuyệt, các nàng liền muốn sống muốn chết, đâu phải ta chưa nói qua với các nàng, ta không có khả năng cưới các nàng, bây giờ, cũng chỉ biết thương thay cho các nàng, nhưng, ta không có năng lực thay đổi?”
Hiệp Phàm nhìn thoáng qua Lâm Hi Thần, thở dài,“Chỉ sợ đến khi ngươi vì tình mà đau khổ, mới biết rõ yêu là cái gì. Nếu có một ngày Đỗ cô nương cũng tiều tuỵ như thế, ngươi có cảm thấy khó chịu hay không? Nàng chính là thanh mai trúc mã ngươi yêu từ nhỏ.”
“Nhược Hân?” Lâm Hi Thần sửng sốt một chút, nửa ngày mới thản nhiên nói,“Thật ra, ta chỉ mong nàng ấy trở thành muội muội mình, chẳng qua, từ lúc nàng ấy xuất hiện, mẫu thân đã hy vọng nàng ấy trở thành thê tử của ta, cho nên, nàng nghiễm nhiên là thiếu trang chủ phu nhân trong mắt mọi người.”
Hiệp Phàm một chớp mi, kinh ngạc nói:“Thật sự là kỳ quái, ngươi đường đường là một giang hồ tuấn kiệt, thế mà lại không biết yêu đương như thế nào? Ngươi sẽ không ngây thơ như vậy chứ?”
“Ngây thơ?” Lâm Hi Thần mỉm cười,“ Từ này thực mới mẻ.”
Hiệp Phàm ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn phong phú ở trên bàn, mỉm cười nói:“Nói đúng hơn là tính ngươi thực sự rất trẻ con, ta không thể tin nổi một nhân sĩ giang hồ đã 23 tuổi, lại không biết tình yêu là cái gì? Hơn nữa chưa từng yêu bất kì ai?”
Lâm Hi Thần bất đắc dĩ cười,“Thật sự là như thế, giang hồ là nơi hiểm ác, làm gì có người nào thật sự đơn thuần, cũng giống như ở triều đình, phụ thân ngươi có từng nói qua bên trong triều đình sạch sẽ như nước?”
Hiệp Phàm lắc lắc đầu, cười nói:“Việc này thật sự là không thú vị, không bằng xử lí đống đồ ăn đáng yêu trước mặt này, tuy rằng đã ăn cá nương bên bờ sông, ngươi hẳn là vẫn đói. Ta không muốn bàn luận gì nữa, ta muốn ăn cơm rồi.”
Lâm Hi Thần đột nhiên cảm thấy rất là ấm áp, không biết vì cái gì, nhìn nữ tử thanh tú đáng yêu trước mặt này, khuôn mặt non nớt, khí chất trầm ổn, liền cảm thấy an tâm.
Thượng Tú Lệ căn bản ăn không vô, nhìn món ngon đầy bàn, lại một chút khẩu vị cũng không có. Nàng ngơ ngác nhìn Hiệp Phàm vui vẻ ăn cơm, nghĩ mãi cũng không hiểu được, tâm tình nữ nhân này tại sao lại tốt như vậy? Sự tồn tại của mình không hề ảnh hưởng đến nàng sao?
“Sự tồn tại của ta thật sự không ảnh hưởng một chút nào tới tâm tình của ngươi?” Thượng Tú Lệ thật sự là nhịn không được ,“Ngươi đối với Lâm Hi Thần thật sự nắm chắc như vậy?”
“Ta đang ăn cơm, không nghĩ tới mấy cái vấn đề đó.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, trong đầu hiện lên bản thân mình khi còn ở hiện đại, lúc đó, nàng dường như mất hết vị giác, cái gì cũng nuốt không trôi, cái gì cũng giống như nước lã.“Ta không phải thần tiên, ta không thể biết trước sự tình từ nay về sau, ta chỉ có thể nắm chắc hiện tại, cũng chính là ăn cơm, ta muốn ăn cơm, chứ không phải ăn một bụng vấn đề. Lâm Hi Thần là con người có tri giác, ngươi, ta, hay cho dù là bất cứ ai khác, cũng không có khả năng nắm chắc hắn. Cho nên, ta không muốn nghĩ tới.”
“Ngươi đã là thê tử của hắn, nhìn thấy phu quân mình ôm một nữ nhân khác, ngươi không căm tức trong lòng sao?” Thượng Tứ Lệ kiên trì hỏi.
Hiệp Phàm nhìn thoáng qua Thượng Tú Lệ, trong lòng thấy hơi kì quái, thời đại này, làm gì có nữ nhân nào cảm thấy việc ba vợ bốn nàng hầu là có vấn đề? Một nam nhân có nhiều nữ nhân, ở thời đại này là cực kì bình thường, sao nàng phải để ý như thế?
“Ta là thê tử của hắn, nhưng không phải duy nhất của hắn.” Hiệp Phàm bình thản nói,“Hắn có Đỗ cô nương, ta, chẳng qua là một thê tử lâm thời >, nếu lựa chọn nữ nhất duy nhất cả đời bên cạnh hắn, khẳng định không phải ta.”
“Nhưng, ta nhất định phải là người duy nhất trong lòng hắn.” Thượng Tú Lệ không chịu buông tha, kiên quyết nói,“Cho dù hắn đã kết hôn, cưới thê tử, ta cũng có thể tranh thủ, khiến trong lòng hắn mãi mãi chỉ tồn tại mình ta.”
Hiệp Phàm thở dài, bất cần nói:“Nếu ngươi nhất định cố ý như thế, tùy ngươi, chẳng liên quan tới ta, ngươi thương lượng với hắn.– ta ăn no , đi dạo trong viện một chút, ngắm phong