Lâm phu nhân nói xong tránh ra, Hiệp Phàm tiếp tục đi theo nô bộc về phía trước, đến bên sông, cạnh bờ có rất nhiều cây cối, trên cây đều treo đèn lồng, lắc lư trong gió, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nhưng phải lên thuyền để đến nơi ở của Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần cũng không đi theo, hắn phải an trí Thượng cô nương, cho nên tùy những người khác đi trước, có nô bộc cẩn thận nâng Thượng Tú Lệ.
Hiệp Phàm suy nghĩ trong lòng, Thượng Tú Lệ này cũng không giống như lần đầu tiên tới chỗ này, từ Đỗ Nhược Hân mà nhìn biểu tình hờ hững của nàng, cùng với lời nói ôn hoà vừa rồi, cũng biết nàng đã tới qua nơi này nhiều lần, hơn nữa tuyệt đối không được Đỗ Nhược Hân hoan nghênh nhưng không ai dám trêu chọc vào.
Lên thuyền, thuyền phu là nam tử trẻ tuổi trên dưới hai ba, bộ dạng tạm coi là sáng sủa, chỉ là Hiệp Phàm thấy ánh mắt có gì đó là lạ .
Con sông cũng không chảy xiết, rất êm đềm, trên mặt sông có gió thổi thoáng qua, làm vài nhánh tóc đen phất lên hai gò má, Hiệp Phàm cảm thấy thật thoải mái.
Lồng đèn lắc lư hai bên sông, lấp lánh, thật đẹp mắt.
Thuyền đến giữa sông, thân thuyền đột nhiên nhoáng lên một cái, Hiệp Phàm đang đứng trên mũi thuyền ngắm phong cảnh bất ngờ không cẩn thận, lập tức rơi xuống sông, nghe thấy trên thuyền thuyền phu cao giọng hô:“Người đâu tới mau, thiếu phu nhân ngã xuống nước rồi!–”
Hiệp Phàm rất là căm tức, trong lòng vốn đang vô cùng thoải mái, thế mà bị người ta trêu đùa, thật đáng giận, nước sông êm ả như thế, sao có khả năng thân thuyền chớp lên, làm cho bản thân không cẩn thận rơi xuống nước chứ? Nếu như vậy, liền dọa chết bọn họ, để xem tên nô bộc này, còn dám ‘Trêu đùa’ nàng hay không.
Nghĩ, Hiệp Phàm một đầu chìm vào trong nước, toàn bộ mặt sông nhất thời không còn chút dấu vết nào của nàng, ở hiện đại, nàng chính là một vận động viên bơi lội giỏi, cùng ông bà nội ở chỗ kia vài năm, cả một mùa hè của nàng hầu như đều ngâm mình trong nước, thậm chí có thể ở trong nước nhịn thở một lúc lâu.
Cho nên lúc tự sát nàng lựa chọn nhảy núi, không có lựa chọn nhảy sông.
Nàng đi đến một nơi cực kì cao, sau đó nhảy xuống, bởi vì như vậy nàng mới không thể tự cứu.
Đột nhiên không thấy thân ảnh của nàng, thuyền phu vô cùng hoảng hốt, nàng ta hẳn phải giãy dụa trong nước một hồi, tại sao, tại sao,– lại đột nhiên chìm xuống?
“Mau, người đâu tới mau, thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, không thấy rồi!” Thuyền phu sợ tới mức thanh âm thay đổi, một mặt nhảy xuống nước, khẩn trương đến nỗi chân đều muốn rút gân , nếu Hiệp Phàm thực sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ sống không yên. Sớm biết vậy đã không nghe Đỗ cô nương phân phó, nếu lần này mà có việc gì, thật thật là hối hận muốn chết rồi.
Chung quanh căn bản không có thân ảnh của Hiệp Phàm, thuyền phu uống phải một ngụm nước lớn, lập tức đem đầu ngoi lên mặt nước, thần sắc kích động lớn tiếng kêu:“Người đâu tới mau, khụ, khụ,– mau lên, thiếu, thiếu phu nhân, nàng, nàng thật sự, khụ, khụ, khụ, khụ,– thật sự không thấy , mau — nha –” Thuyền phu thanh âm có chút biến điệu , thậm chí có tiếng khóc.
Nghe thấy trên mặt sông có thanh âm kêu loạn, còn có thể nghe được trong đó đầy sự bất an cùng khủng hoảng sợ, bọn họ mới thực sự tin là không thấy nàng.
Kỳ thật, nàng vẫn còn ở đó, nhưng lại rất tốt .
Đứng ở trên đất bằng, nhìn một mảnh hỗn loạn ở mặt sông.
Dựa vào cái gì chỉ có bọn họ mới bắt nạt được nàng, chẳng lẽ nàng không thể trêu đùa bọn họ một chút?
Nàng mỉm cười, nếu ngày đã rất tịch mịch, sao lại không biến nó trở nên náo nhiệt hơn. Bây giờ bản thân nàng có lợi thế trong tay, Ngạo Lâm sơn trang không muốn người ta biết cái mục đích gì gì đó, dựa vào cái gì nàng phải ngoan ngoan nghe theo?
Nàng mới không cần!
Quần áo trên người còn ẩm ướt . Nàng vừa mới bơi một hơi từ thuyền lên bờ, nơi này nghe Lâm Hi Thần tả thì phi thường xinh đẹp, về sau phải ở lại lâu dài.
Gió đêm thổi qua, có vài phần lạnh lẽo, nàng quyết định đầu tiên phải tìm một nơi để thay quần áo sạch sẽ, về phần lũ người đang điên cuồng tìm kiếm nàng trên sông, cứ để bọn họ tìm một hồi đi. Cố tình muốn trêu chọc nàng sao, thật sự vô vị.
Thuyền phu thật sự đã sợ muốn khóc, hắn không biết là chuyện gì xảy ra, Hiệp Phàm rốt cuộc chạy đi đâu, rơi xuống sông, bị nước sông đưa tới nơi nào rồi, sao lại không thấy đâu hết, nếu để Lâm Hi Thần biết, còn không phải một đao kết liễu hắn.
Đều là tại Đỗ Nhược Hân đưa ra chủ