Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 33


trước sau


Hiệp Phàm thanh âm tựa gió thoảng qua: “Đúng vậy không, khó trách bắt ta phải đến gặp các ngươi trước, thì ra những người chưa từng gặp mặt này đều đàm luận về ta. Đều nói phải đối phó ta như thế nào.”
“A! ̶ Hai người đồng thời hô lớn, ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng mơ hồ, dường như có một thân ảnh tinh khiết lạnh lùng đứng đó, trên người còn vương chút ẩm ướt, mái tóc tựa một dòng suối nhỏ dài tới thắt lưng, khuôn mặt thanh tú mềm mại như ngọc, đứng trong ánh sáng xanh xanh mờ ảo từ hồ hắt tới khiến người ta hâm mộ không thôi,“Ngươi, ngươi, ngươi là người là quỷ?!”
Các nàng không thể tưởng được Hiệp Phàm biết bơi, lại còn xuất hiện đột ngột không một tiếng động, thật là khiến cho các nàng nghĩ tới bản thân gặp quỷ!
“Các ngươi nói đi?” Hiệp Phàm hiểu bọn họ không biết nàng có võ công, chỉ biết nàng là một thiên kim đại tiểu thư, cho nên nàng thoáng dùng chút khinh công, làm cho bóng dáng thoạt nhìn phiêu phiêu , không phải chân thật, người của Ngạo Lâm sơn trang khẳng định đều có võ công, nhưng là, bọn họ tuyệt đối không thể sánh được với nàng, hơn nữa không cùng môn phái, tự nhiên sẽ không bị phát hiện, cho nên, nàng mừng rỡ dọa dọa các nàng, để cho các nàng phải tự thu liễm tính tình, miễn cho về sau nhiều chuyện.
Tuyết Liên đột nhiên xuất thủ, ý muốn bắt được Hiệp Phàm, lại cảm thấy trên mặt chợt lạnh, Hiệp Phàm tại chỗ chưa động, bản thân lại mạc danh kì diệu chạy tới phía bên kia của nàng ta.
“Tuyết Liên tỷ, nàng nàng, nàng sẽ không thật là quỷ chứ, ngươi, ngươi như thế nào có thể từ trong thân thể nàng, nàng xuyên qua?!” Nữ tử còn lại sợ tới mức mặt trắng bệch, thanh âm cũng trở nên run run.

Hiệp Phàm đột nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị, thì ra võ công không chỉ để giết người, mà còn có thể trêu cợt người, thật thú vị, chiêu Phong Phất Liễu này kì thật chỉ là chiêu thức đơn giản nhất trong khinh công mà nàng nắm giữ, chẳng qua là nháy mắt làm cho thân thể người ta chớp lên một cái xuyên qua không trung, người ngoài nhìn vào, còn tưởng là xuyên qua thân thể.
Nhìn nàng kia khuôn mặt kinh hoảng, nàng thật sự cảm thấy hảo ngoạn (chơi vui). Dù sao nàng cũng là cô nương 17 tuổi, tính trẻ con chưa bỏ. Bất luận hiện đại hay là cổ đại. Nàng đều chỉ có mười bảy tuổi.
Địa điểm như thế, tình cảnh như thế, không biết vì sao, trong lòng lại vui sướng rất nhiều. Có một số việc không nhất định chấp nhất, Lâm Hi Thần lấy nàng không phải vì tình yêu, nhưng nàng sao lại phải vì hành vi đó mà không vui? Chẳng qua chỉ là một người có khuôn mặt, có danh tự giống kẻ từng thương tổn nàng mà thôi.
Nếu vì hắn mà rối loạn nỗi lòng, thật sự không đáng giá.
Tuyết Liên cũng không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy hơi lành lạnh, giống như xuyên qua từ nước lạnh bình thường, cảm giác khủng bố nói không nên lời. Thiếu phu nhân không phải vừa mới rơi vào trong nước sao? Chẳng lẽ thật sự thành quỷ rồi? Nếu không phải, vì sao trong nháy mắt xuyên qua kia, có cảm giác rơi vào trong nước?–
Ở Ngạo Lâm sơn trang, mỗi người đều có võ công trong người, nàng, cũng không phải kẻ yếu, nhưng, nàng thật sự không thể tiếp thu nổi chuyện Hiệp Phàm là người có võ nghệ, cho dù là khinh công, ít nhất phải có chút cảm giác, nhưng vừa mới, nàng trừ bỏ cảm thấy hơi lành lạnh, ngoài ra không thấy gì khác.
“Đỗ cô nương tốt vậy sao? Đáng giá để các ngươi đối phó ta như thế?” Hiệp phàm mỉm cười, mềm lòng xuống, dù sao cũng không nghĩ khiến các nàng một đêm mất ngủ.

Nhưng là, nụ cười này của nàng, lại càng làm cho hai nữ tử trước mặt sợ hãi, cười đến nắng động lòng người, tựa như tiên tử, ở trong bóng đêm lại càng trở lên không thực, tựa hồ giống như không khí phiêu phiêu , khó nhận ra là người hay là quỷ.
“Được rồi, không cần sợ hãi như thế, phiền toái đi chuẩn bị cho ta chút nước ấm, ta muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, có lẽ có thể hoàn dương rồi.” Hiệp phàm thản nhiên nói, đồng thời bước vào trong phòng, đến cửa, đột nhiên quay đầu nói,“Bây giờ ta là chủ tử của các ngươi, chớ để cho ta tức giận, mấy người trên sông kia, chỉ sợ vẫn còn vội vàng tìm kiếm, cứ để kệ bọn họ một lúc đi.”
Tuyết Liên ngây ngốc gật gật đầu, không biết nói cái gì mới tốt. Cùng nô tỳ vừa rồi đi chuẩn bị nước ấm, hai người ngay cả tâm nói chuyện đều không có, thầm nghĩ mau mau chóng chóng làm xong mới tốt. Thiếu phu nhân kia, sao lại kì quái như vậy?
Xinh đẹp mà tĩnh lặng, trong lời nói bình thản đã

có một tầng khoảng cách không thể vượt qua.
Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, thật sự là thoải mái cực kì, Hiệp Phàm đột nhiên cảm thấy trong đầu rất là vui sướng, nhìn những cánh hoa di động trên mặt nước, lại nhìn hơi nước bốc lên, nàng nhịn không được mỉm cười, hoàn cảnh như vậy, Hiệp Phàm nào dám mơ tưởng.
Đột nhiên nhớ tới một câu nói ở hiện đại của một hài đồng trong thôn: Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi ngang qua, phải lưu lại tiền tài!

Những lời này hẳn là hảo hán Lương Sơn hay nói đi, bây giờ, đặt ở hoàn cảnh này, đúng là không sai nửa phần.
Nghĩ đến đây, Hiệp Phàm nhịn không được cười lên một tiếng, cười đến như hoa xuân nở rộ.
Nụ cười này, khiến cho Tuyết Liên bị mê hoặc, không biết vì sao nàng cười, càng là cười đến xinh đẹp, càng là cảm thấy không giống với người thực, mà giống với linh hồn xinh đẹp.“Thiếu phu nhân, ngài còn gì sai bảo sao?”
Hiệp Phàm chớp mi, mỉm cười, thản nhiên nói:“Chỉ cần nhớ rõ chớ ở sau lưng ta nói này nọ, bây giờ là các ngươi nói ta, tiếp theo sẽ là người khác nói các ngươi.”
Tuyết Liên cùng Kiều Hà không rên một tiếng, ngơ ngác đứng, nhìn tiên tử xinh đẹp Hiệp Phàm ở trong sương mù, trong lòng âm thầm kêu khổ, thực hận không thể biến chính mình một chút.
Mọi người cơ hồ là bị chỉnh một đêm, toàn bộ Ngạo Lâm sơn trang treo đèn lồng sáng rực, tất cả đều rơi vào trạng thái mệt mỏi, Gì Minh ngay cả tử tâm cũng không còn muốn nguyện ý , nhận định chính mình chết chắc rồi.
Thiếu phu nhân này rốt cuộc chạy đi đâu , hảo hảo, con sông này lại không chảy xiết, sao lại không thấy tăm hơi đâu, ngay cả tư thế giãy dụa cũng không có, nói không thấy đã không thấy! Thật sự là kỳ lạ . Nàng có thể hư không tiêu thất (tan biến) sao?!–
Sáng sớm thần sắc dần dần trở lên rõ ràng, trong núi sương mù mờ mờ, cây cối nhuốm màu xanh lá mạ, nắng sớm ở lá cây toát ra như vũ (múa). Không khí mới mẻ có mùi hương nhè nhẹ.

Lâm Hi Thần phái người chung quanh tìm kiếm, con sông được rà soát cẩn thận, Gì Minh ủ rũ đi theo sau Lâm Hi Thần, chân đã mềm nhũn ra .“Chủ tử, người giết ta đi.”
Lâm Hi Thần lạnh lùng nhìn phía trước, không nói lời nào, trong lòng đang suy nghĩ, Hiệp Phàm có thể chạy đến chỗ nào chứ? Hảo hảo, sao lại có khả năng biến mất? Con sông ngày cũng không chảy xiết, mặc dù mực nước sâu, nhưng cho dù chìm đến đáy nước, cũng phải tìm được xác chết chứ? Sao có khả năng không tìm thấy? Trừ phi nàng có bản lĩnh đột nhiên biến mất.
“Là ai kêu ngươi làm vậy?” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói,“Theo ta nhiều năm như vậy, ngươi không thể nào có tâm cơ và can đảm như thế.”
Gì Minh không dám nói ra là Đỗ Nhược Hân chỉ thị hắn làm , nói là chết, không nói cũng là chết, sao phải nhiều chuyện rồi liên luỵ tới Đỗ Nhược Hân “Vô tội”, Đỗ cô nương là nữ tử xinh đẹp ôn nhu, như thế nào vì một ngoại nhân mà thương tổn người đáng yêu như nàng chứ? Huống hồ nàng cũng là người mà chủ tử thích, bây giờ nói ra, cùng lắm là trách mắng một chút, qua đoạn thời gian liền quên, còn bản thân mình lại đắc tội hai người, không bằng không nói!
Thấy Gì Minh không hé răng, Lâm Hi Thần thật sự có chút căm tức , nhưng là đoán được việc này khẳng định cùng người trong sơn trang có liên quan, nếu không sao Gì Minh hắn không dám không nói.
“Chủ tử, chủ, chủ, chủ tử!” Gì Minh giọng run run , nhìn phía trước, thanh âm tựa hồ nghẹn trong cổ họng, phun không được, nghe cực kỳ buồn cười.
Lâm Hi Thần có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, phía trước là một rừng cây nhỏ, nắng sớm, đám sương, tạo cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng. Không có điểm gì đặc biệt. Nhìn nhìn Gì Minh, thấp giọng trách cứ:“Có chuyện gì mà kích động như thế?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện