Làm đám cươi với Hiệp Phàm, chỉ là phương thức che dấu , bởi vì nữ nhi của trọng thần Hiệp Vương gia xuất giá, tuy rằng cùng Ngạo Lâm sơn trang nổi tiếng giang hồ kết thân không làm Hoàng Thượng cao hứng, nhưng Hoàng Thượng cũng không vì vậy là quá để ý.
Tư Mã Hi Thần lợi dụng khoảng thời gian này liện hệ với các thuộc hạ trên giang hồ, ngay trong hôn lễ vừa chuẩn bị vừa tiến hành kế hoạch, cũng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đã an bài thỏa đáng rất nhiều chuyện.
Việc này, hắn không nói cho Hiệp Phàm biết. Hắn thích nàng, nhưng không phải chuyện gì cũng nói cho nàng biết, dù sao, trong lòng hắn vẫn có tia do dự.
Nhưng mà, kế hoạch nào cũng có biến đổi, nhóm người thứ nhất vừa mới rời đi, liền có người bị thương chạy về báo tin. Nói là Hoàng Thượng đã chặn hết các cửa khẩu trọng yếu, chặn đường những người tham gia hôn lễ.
Tư Mã Hi Thần cùng Hiệp Phàm vừa mới trở về chỗ ở, Lâm trang chủ cùng Lâm phu nhân đã chạy đến, trên mặt biểu tình thập phần lo lắng, sốt ruột nói:“Hi Thần, đã xảy ra chuyện.”
Tư Mã Hi Thần nhìn hai người liếc mắt một cái, hơi nhíu mày, hỏi:“Chuyện gì mà các ngươi kinh hoàng thế ?”
“Tên cẩu Hoàng Thượng kia đã chặn hết các cửa khẩu trọng yếu lại, chặn đường tất cả các bằng hữu đến tham gia hôn lễ, nhóm người đầu tiên rời đi đã về báo tin, nói là cẩu Hoàng Thượng kia ở mỗi cửa khẩu ra ngoài đều cho quan nhân canh gác, trong vòng trăm mét không cho bất cứ ai rời khỏi Ngạo Lâm sơn trang.” Lâm phu nhân buồn bực nói,“Không biết ai phong thanh báo tin, khiến cho tên cẩu Hoàng Thượng kia hoài nghi.”
Hiệp Phàm trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là Tô Thanh Dân? Phong thư mà nàng nhờ hắn đưa cho phụ thân chẳng lẽ hắn vụng trộm mở ra nhìn ? Trong thư nàng có nói nàng hoài nghi thân phận của “Lâm Hi Thần” ?–
“Ai là người duy nhất rời đi không bị cản trở ?” Tư Mã Hi Thần trầm giọng hỏi.
Lâm trang chủ suy nghĩ một chút, trả lời nói:“Hẳn là bằng hữu của Hiệp cô nương Tô công tử Tô Thanh Dân, hắn ta đi hôm trước , sáng hôm nay tất cả các cửa khẩu đều bị phong tỏa canh gác , tốc độ rất nhanh, hơn nữa tất cả đều là cao thủ, đối với người ngoài chỉ cho vào không cho ra. Nếu không phải tìm Ngạo Lâm sơn trang thì không cho vào, nhưng mà, Hoàng Thượng hiện tại, không thể mưu trí thế này được.”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu, nói:“Các ngươi đi xuống an bài cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi, đừng để cho bọn họ rời khỏi Ngạo Lâm sơn trang, ta đều có an bài.”
Lâm trang chủ cùng Lâm phu nhân gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chờ hai người bọn họ rời đi, Tư Mã Hi Thần nhìn Hiệp Phàm, thản nhiên hỏi:“Có phải trong thư gửi phụ thân ngươi nói hoài nghi thân phận của ta ? Mà Tô Thanh Dân tự tiện mở thư ra xem ?”
Trong tâm hiệp phầm rất áy náy, không nghĩ tới chỉ vì tò mò cảu bản thân mà làm hại mọi người, nàng nhìn Tư Mã Hi Thần, áy náy nói:“Có thể có khả năng này, ta không biết rõ về con người Tô Thanh Dân, không biết có mở thư tín ra xem hay không. Trong thư ta quả thật có viết hoài nghi thân phận của ngươi, hơn nữa muốn phụ thân cung cấp thêm cho ta một chút tin tức về Cổ Hà chiến dịch. Nếu hắn ta xem, có lẽ sẽ sinh ra hoài nghi, nói cho Hoàng Thượng, khó tránh khỏi sẽ làm Hoàng Thượng hoài nghi, nếu Hoàng Thượng xuất hiện lúc này thì ,–”
Tư Mã Hi Thần nhíu mày, trầm giọng không nói, tựa hồ không nghe thấy Hiệp Phàm nói chuyện, đột nhiên xoay người rời đi, vội vàng những vẫn tiêu sái đi ra ngoài, nói cũng không nói một câu.
Còn lại một mình, hiêp phàm cảm thấy có chút ủy khuất, cho dù là tại nàng không cẩn thận tiết lộ bí mật, những cũng đâu phải nàng cố ý , nếu thật sự là Tô Thanh Dân nói cho Hoàng Thượng , làm gì phải giận đến mức đó chứ, nếu là hắn nói cho Hoàng Thượng , vậy hắn nhất định ở gần chỗ cửa khẩu bị Hoàng Thượng cho chặn lại, nếu hiện tại ra ngoài tìm, chắc chắn tìm được.
Hiệp Phàm quyết định một mình rời khỏi tiểu đảo này, nghe qua sư phụ kể chuyện, độ quen thuộc của nàng đối với nơi này không không kém Tư Mã Hi Thần, nàng thậm chí có thể không cần ai giúp đỡ cũng có thể rời khỏi nơi này, hơn nữa còn