Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 49


trước sau


“Xem ra không phải là người trong giang hồ, hình như là tiểu thư nhà ai chẳng may gặp rủi ro.” Một trong hai tên nghi hoặc nói,“Trông tướng mạo yếu đuối như vậy, chắc không phải là người của Ngạo Lâm sơn trang đâu, nếu như đã không phải, không cần phải giết, trói lại đem đi bán, biết đâu kiếm được chút bạc. Xem bộ dáng tướng mạo thật đáng yêu, dáng người cũng thuộc dạng tiêu chuẩn.”
Hiệp Phàm trong tâm bực bội, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ. Bởi vì rét lạnh cùng tức giận, cũng có một chút bất an, nàng hơi hơi run run.
“Hắc hắc, xem ra tính tình cũng không hiền lành, còn dám trừng mắt nhìn hai huynh đệ chúng ta.” Một tên nam tử đang nói dần dần tiến lại gần, đưa tay muốn tóm lấy Hiệp Phàm,“Lại đây, giúp hai huynh đệ chúng ta hưởng chút khoái hoạt, có lẽ sẽ tha cho cái mạng của ngươi.”
Hiệp Phàm nhắm mắt lại, nháy mắt xuất thủ, trong lòng không nỡ, còn có chút do dự.
Tên nam nhân tiến đến gần, chỉ cảm thấy như phiến lá cây bay xuống trước mặt mình, đại khái là trong mưa có một phiến lá rơi trên cổ tay gã, mơ hồ có chút không khoẻ, muốn giơ tay lên lại không giưo được. Cúi đầu nhìn, trên cổ tay có một vết cắt nhợt nhạt, chảy máu
Gã ta là người trong giang hồ, là một tay sai trong triều bán mạng vì hoàng thượng, gã biết, tay gã đã bị phế đi. Người này, có thể dễ dàng lấy đi mạng nhỏ của gã, phế đi tay gã, không cầm được đao, cũng chẳng khác nào giết chết gã. Mà gã không phát hiện ra ai đã ra tay.
Nữ tử trước mặt hắn vẫn một bộ dáng kinh hoàng như cũ, nàng ta quả thật là sợ hãi, nhưng không phải sợ đến mức thần hồn nát thần tính. Nhưng mà, nàng ta không giống người biết võ nghệ.

Tên đứng sau không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đột nhiên đồng bọn không nói nữa, vẻ mặt mờ mịt nhìn tay mình, tựa hồ đang phỏng đoán cái gì. Gã tiến đến, nói:“Huynh đệ, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì, sao lại có bộ…dạng –!” Hắn đột nhiên thấy vết máu trên cổ tay gã đồng bọn, theo bản năng nhìn về phía Hiệp Phàm, nữ tử này tuyệt đối không phải là người trong giang hồ, cùng lắm chỉ là tiểu thư nhà quan gia nào đó chạy nạn.
Dung nhan xinh đẹp, khí chất trầm tĩnh, nhìn thế nào cũng nhìn không ra xung quanh nàng có sát khí.
Không phải nàng, vậy thì là ai, ai có võ công cao cường như vậy, có thể trong khoảnh khắc phế đi võ nghệ của đồng bọn hắn ?! Hơn nữa cả hai người bọn họ đều không phát hiện. Chẳng lẽ điều thần bí trong Ngạo Lâm sơn trang không phải lời đồn đại? Mà quả thật đây là nơi ngoạ hổ tàng long ?!
Hiệp Phàm đứng im một chỗ, không phản ứng gì, nàng biết võ nghệ của sư phụ tinh diệu, đương nhiên sư phụ mà nàng nói này không phải là Nhạc Tình Mai, mà là chủ nhân của “ Thanh Phong kiếm” và “ Lưu Vânkiếm”, thật không ngờ được võ công này lại thần kì như thế, khó trách, Tư Mã Hi Thần xưng bá giang hồ, Thanh Phong kiếm pháp lấy thanh linh thần kỳ, Lưu Vânkiếm pháp lấy mờ mịt trí thắng.
Cái này nghe không có gì đặc biệt, nhưng lại vô thanh vô tức lấy đi tính mạng của người khác. Nếu không phải tâm nàng có thiện y’, cũng là lần đầu tiên ra tay đánh người, sợ là hai người này chỉ còn nước chôn thây tại đây!
“ Ai đã làm chuyện này ! Nếu xứng đáng với hai chữ anh hùng, liền ra đây cho hai huynh đệ chúng ta cùng thấy !” Tên nam nhân đứng trước gào vào trong rừng cây tịch mịch, trong tiếng mưa rơi, có thể nghe ra được tia lo lắng, còn có sợ hãi.
Rừng cây trống trải không hồi âm, chỉ có mưa gió buồn bã rơi như trút.
Chẳng lẽ là vị thiếu nữ trước mặt này?!
Tên nam nhân đằng sau lại tiếp tục hô to:“Nếu vị anh hùng đã không muốn lộ diện vậy hai huynh đệ chúng ta đành phải đưua cô nương này quy thiên. Hoàng thượng đã có lệnh, chỉ cần là người từ Ngạo Lâm sơn trang đi ra, toàn bộ phải chết, không lưu lại một ai !”
Vẫn không có hồi âm.
Một đao vung lên, xẹt qua cổ Hiệp Phàm , một giọt nước mưa rơi trên mặt đao, phát ra một thanh âm thanh thúy dễ nghe, ngươi vung đao sửng sốt, giọt mưa

này rơi xuống lại có lực như thế, làm cho tay cầm đao của gã chỉ hơi hơi chấn động, nhưng lực đạo đều tan biến. Tiếp theo một tiếng “sang lang”, thanh đao nặng nề rơi trên mặt đất, một giọt máu ở cổ tay lặng lẽ rơi xuống chuôi đao.
Hiệp Phàm lẳng lặng dựa vào thân cây, hai chiêu này xuất ra, trong lòng nàng hơi lo lắng, có lẽ không cần phải giết người, cũng có thế cứu tính mạng bản thân.

Khó trách, Tư Mã Hi Thần ra tay chỉ trong một chiêu đã có thể đẩy người ta vào chỗ chết.
Thanh Phong lưu vân, là cùng một khối sắt đúc ra, hai người đồng tâm đức thành, nhưng, Thanh Phong vô ảnh, Lưu Vânvô tung, khó được gặp nhau. Tư Mã Dung Ngân cầm Thanh Phong kiếm trong tay, vô địch giang hồ, độc cô cầu bại, Lưu Vânkiếm giữ lại làm bạn người, cùng chốn sâu tương tư, tịch mịch cả đời.
Nhạc Tình Mai dạy cho nàng mười năm võ nghệ, cũng không bằng người áo trắng nữ tử cô đơn kia truyền thụ cho nàng một tháng, người áo trắng nữ tử kia dù bệnh đã nguy kịch, lại có thể đem võ nghệ cả đời mình truyền cho nàng, cũng đê Lưu Vânkiếm người đời chỉ nghe thấy danh chưa nhìn thấy vật đưa cho nàng.
Cũng tại sư phụ Nhạc Tình Mai học nghệ nhiều năm nhưng chưa bào giờ nhìn thấy mặt sư thúc. Cái người mà như sư phụ mà sư tổ nói lại là một nữ tử thanh tú nhất, nữ tử mà đem tình yêu chôn sâu trong lòng nửa chữ cũng không nói ra, nữ tử mà đem Tư Mã Dung Ngân giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, yêu cả đời, ẩn dấu cả đời, đau đớn cả đời.
Chung quy, Thanh Phong vô ảnh, Lưu Vânvô tung, thiếp hữu tình, chàng vô ý, lòng mang tương tư.
Tư Mã Hi Thần mẫu thân, công chúa dị tộc cao qu‎ý xinh đẹp kia, phụ thân nàng từng nói qua, từng có một nữ tử xinh đẹp làm cho người ta cả đời khó quên. Ông đã có thể quy ẩn sơn dã sống những ngày tháng tiêu dao, cuối cùng vì nàng ta lại quỳ trước gối của hoàng thượng vô năng làm một trọng thần. Một lời nói đáng giá ngàn vàng, phụ thân giữ cả đời không chịu từ bỏ.
Đúc nên đôi kiếm là một đôi tình nhân yêu nhau sâu nặng.
Chủ nhân kiếm phổ là một đôi uyên ương quy ẩn giang hồ.
Nhưng, Thanh Phong vô ảnh, Lưu Vânvô tung, thiếp hữu tình, chàng vô ý.

Nay, Thanh Phong kiếm ở trong tay Tư Mã Hi Thần , mà lưu vẫn kiếm lại ở trong tay nàng, vẫn là cách nhau trời nam đất bắc, hơn nữa có khả năng Tư Mã Hi Thần sẽ vĩnh viễn không biết, nàng đã lỡ yêu thương hắn, bóng dáng của hắn lặng lẽ tiến vào trong tâm trí nàng, nhưng tiến đến gần bóng dáng hắn, lại làm nàng thương thấu tâm.
“Có phải do ngươi động thủ hay không ?” Hai tên bộ khoái cùng nêu ra nghi vấn.
Hiệp Phàm lẳng lặng nhìn bọn họ, nhẹ nhàng hỏi:“Ta cũng không muốn lấy tính mạng của các ngươi, ta chỉ muốn biết, vì sao các ngươi phải vây sát ngạo lâm sơn trang?”
“Ngươi là ai ?” Cả hai cùng đồng thanh hỏi .
“Ta là ai, không liên quan gì đến các ngươi.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, bất an lúc đầu đã dần dần biến mất, chỉ còn cảm thấy có chút rét lạnh.“Ta muốn đáp án !”
Hai tên bộ khoái nhìn nhau, ngừng một lúc, một người bèn lên tiếng:“Ngươi không phải là người của Ngạo Lâm sơn trang ? Nếu đúng thì ngươi nên biết, Ngạo Lâm sơn trang cùng phản tặc Tư Mã Dung Ngân có liên quan, lần này thừa dịp cưới nữ nhi của Hiệp vương gia tụ họp người trong thiên hạ, chuẩn bị mưu đồ gây rối. hoàng thượng đương nhiên không thể để cho kế hoạch đó diễn ra, cho nên cũng nhân cơ hội này bày ra thiên la địa võng, diệt sạch bọn phản tặc này.”
“Đây là chủ ý của hoàng thượng sao ? Hay là có người đứng đằng sau bày mưu tính kế hộ ?” Hiệp Phàm tiếp tục hỏi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện