Ngồi trong xe bus, thấy trên nóc nhà mình từng đợt khói bếp cuồn cuộn bay, Kế Hoằng trong lòng kỳ quái: Ôn Ôn sao sớm như vậy đã nấu cơm, em ấy cho tới bây giờ đều là chờ mình về tới nhà rồi mới cùng làm a. Chẳng lẽ là có khách nhân đến? Không biết vì sao, nghĩ tới hai chữ khách nhân, hắn liền nghĩ ngay đến người dì Lan Lan mồm to kia.Rùng mình một cái: ‘Ôn Ôn, anh lập tức sẽ trở về cứu em, ngươi nhất định phải chống đỡ a. Cho dù anh có bị nước bọt của bà bắn chết cũng tuyệt không cho em chịu chút thương tổn nào.’ Kế Hoằng thực vì người quên mình khiến bản thân tự cảm động một phen.
Lặng lẽ đi vào phòng, làm gì có cái gì dì Lan Lan, chỉ có thanh âm xào rau tại phòng bếp, hắn nhẹ nhàng đi vào, chỉ thấy Ôn Nhuận đang đứng ở phòng bếp mồ hôi tuôn như mưa, trên bàn bày đầy rau dưa, thịt cùng các loại hải sản, còn có vài cái khác được lớp ni lông bao thức ăn bao kín lại.
Kế Hoằng liền cứ như vậy lẳng lặng dựa vào cửa, say mê nhìn Ôn Nhuận bận rộn, khóe miệng cong cong vẽ lên nụ cười hạnh phúc: ‘Đúng vậy, đây là hạnh phúc của mình, có một gia đình, trong nhà lại có một người yêu thương vì mình mà bận rộn, làm một bữa đại tiệc khiến mình và người ấy đều thích. Ngày thường cả hai người đều làm việc đến thở không ra hơi nên chỉ qua loa ăn mì cho xong chuyện, đợi đến cuối tuần bọn họ mới cùng nhau đi siêu thị, mua thêm nhu yếu phẩm, hoặc là đi vườn bách thú xem Ôn Nhuận nói mình và các con vật kia cũng có điểm giống nhau, còn có thể đi mua sắm, nhìn Ôn Nhuận vì một tấm khăn trải bàn, một món hàng mỹ nghệ hay một bộ quần áo giá rẻ mà cùng chủ cửa hàng có kè mặc cả. Đúng, chính là như vậy, chỉ cần vẫn có thể sống cuộc sống như vậy, Kế Hoằng hắn chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.Nếu kẻ thù chính là muốn hãm hại mình chứ không phải là mẹ, Kế Hoằng tin chắc rằng hắn có thể buông tha hết thảy việc báo thù, nguyện ý cùng Ôn Nhuận đi qua chuỗi ngày thường thường thản nhiên của cuộc sống.’
“Di? Anh về rồi? Sao lại giống đám đặc công của Mỹ vậy, mở của cũng không có một chút xíu thanh âm nào.” Ôn Nhuận làm xong một mâm đồ ăn, vừa mới quay lại thì thấy hắn, thì thào nói vài câu, thình lình Kế Hoằng đi lên, ôm lấy cậu, tựa đầu vào vai rất phiến tình nói: “Ôn Ôn, anh sẽ ở bên em cả đời này, kiếp sau hay kiếp sau nữa, anh chỉ cần có em bên cạnh. Chỉ cần có em, nhân sinh của anh chính là hoàn mỹ, hạnh phúc, Ôn Ôn, anh yêu em, thật sự thật sự rất yêu em.”
Ôn Nhuận động tác cứng đờ, nhưng cũng rất mau giãy ra, quăng cho hắn cái nhìn xem thường nói: “Sai, người anh cần nhất không phải là em mà là mẹ anh, nếu không có mẹ anh, anh làm sao xuất hiện được, còn nói cái gì cùng em ở một chỗ a.” Nói xong liền nhìn thẳng vào hắn: “Anh lại xảy ra chuyện gì? Phải chịu áp lực gì sao? Đi, trên bếp có thịt kho tàu anh thích nhất, ăn mấy miếng hạ kích động đi. Thật là, anh cho tới bây giờ nói